Câu chuyện đăng tải trên diễn đàn Toutiao (MXH của Trung Quốc) gây chú ý khi chia sẻ câu chuyện của bà Hà:

***

Tôi họ Hà, năm nay 68 tuổi. Cháu trai tôi mới đỗ vào một trường đại học danh giá, tôi cảm thấy rất vui mừng. Ngay khi nhận được cuộc gọi báo tin vui, tôi liền khoe khoang với các chị em bạn bè của mình, đăng liền mấy bài lên mạng xã hội.

Khi cháu vừa nhận được giấy báo trúng tuyển, tôi đã nghĩ ngay đến việc tổ chức một bữa tiệc ăn mừng. Đây là một sự kiện trọng đại của gia đình, nhất định phải tổ chức cho rình rang. Con dâu lại không đồng ý, con không muốn quá phô trương, chỉ muốn cả nhà ăn một bữa cơm là đủ, không cần phải làm cầu kỳ.

Con trai tôn trọng ý kiến của con dâu, nói không tổ chức thì không tổ chức. Trong lòng tôi vẫn không vui, tôi chỉ có mỗi một đứa cháu trai, đỗ vào đại học danh tiếng là một chuyện đáng tự hào, tôi cũng không bắt chúng bỏ tiền, đã nói tất cả chi phí do tôi lo liệu, nhưng con dâu vẫn không đồng ý. Tôi cảm thấy con dâu có ý kiến với tôi, vì chuyện này mà tôi bực mình mấy ngày liền. Sau đó tôi cũng không nhắc lại nữa, chuyện này cứ thế mà qua đi.

-318-509-crop-16799709322185518431-16976145494311978450221-1710413278318185907927-17143119649252104392756-1721810511010650774331-1721821040377-17218210414731689746978.jpg

Ảnh minh họa.

Ở quê tôi có phong tục khi con cháu trong nhà đỗ đại học thì người lớn trong nhà phải tặng lì xì, đây là lời chúc của bậc trưởng bối dành cho con cháu, mong con cháu học hành giỏi giang, tương lai xán lạn. Tôi định đến nhà con trai để đưa bao lì xì cho cháu nội.

Buổi trưa, tôi gọi điện cho con trai, nói tối nay tôi sẽ đến ăn tối, bảo chúng nhớ chuẩn bị bữa tối. Con trai nói lát nữa sẽ gọi điện cho con dâu bảo con mua những món tôi thích ăn. Nghe vậy tôi rất hài lòng, khoảng 4h chiều, tôi đi ngân hàng rút 20.000 NDT (khoảng 70 triệu đồng). Sau khi rút tiền xong, tôi bỏ vào bao lì xì đã chuẩn bị sẵn, như vậy trông lịch sự hơn.

Sau đó, tôi đến nhà con trai.Trên đường đi, tôi gặp một cửa hàng trái cây, thấy trong đó có nhiều loại trái cây ngon, tôi mua một ít trái cây mà con trai và cháu trai thích ăn.

Khi tôi đến, con dâu đã chuẩn bị xong bữa tối. Tôi nhìn vào bàn ăn, thấy không có món nào tôi thích, lượng thức ăn cũng không nấu thêm phần của tôi. Tôi không hài lòng nói: “Con ơi, chẳng phải mẹ đã bảo Tiểu Vũ nói với con là chuẩn bị đồ ăn cho mẹ sao? Những món này sợ là không đủ cho 4 người”.

Con dâu trả lời: “Mẹ, con trai mẹ không nói với con”. Trùng hợp là con dâu vừa nói xong thì con trai về đến nhà. Tôi hỏi con trai: “Tiểu Vũ, con không nói với vợ là mẹ sẽ đến ăn tối sao? Con còn trẻ mà đã hay quên như vậy sao? Bây giờ làm sao đây?”

Nghe tôi trách, con trai không giải thích, chỉ nói: “Mẹ, tất cả là lỗi của con, hôm nay sau khi mẹ gọi điện thì có một đồng nghiệp tìm con, nên con quên gọi cho vợ con. Vậy để con đi mua thêm 2 món”. Nói xong, con trai liền ra ngoài mua thức ăn.

Bữa tối hôm đó tôi ăn không ngon, dù 2 món con trai mua đều là món tôi thích, nhưng trong bữa ăn con dâu luôn tỏ ra khó chịu, không nhiệt tình với tôi. Con dâu ăn xong vội vàng đứng dậy, không nói với tôi một câu “mẹ ăn từ từ”, thể hiện sự thiếu lễ độ.

Vì con trai và cháu trai, tôi đã nhẫn nhịn. Sau bữa tối, con trai dọn dẹp bát đũa vào bếp rửa, tôi thì tự mình rửa ít trái cây rồi vừa ăn vừa xem TV.

image001-17098509476591173073202-17176610354191763474845-17218104824301028142434-1721821042510-17218210426831722635548.jpg

Ảnh minh họa.

Khi con trai rửa bát xong, tôi gọi cháu trai ra, rồi lấy từ trong bao lì xì đã chuẩn bị sẵn, vui vẻ nói với cháu: "Cháu chuẩn bị đi học đại học rồi, bà không biết cháu thích gì nên không chuẩn bị quà. Lì xì này bà tặng cháu, cháu thích gì thì tự mua nhé. Đại học là một chương mới quan trọng, hy vọng cháu sau này sẽ tiếp tục cố gắng, học thêm nhiều kiến thức, sau này có thể tìm được một công việc tốt". 

Nói rồi tôi đưa lì xì cho cháu trai, cháu ngập ngừng chưa nhận ngay. Lúc đó con dâu từ trong phòng bước ra, lạnh lùng nói: "Không được nhận".

Tôi không vui nói: "Con có ý gì đây? Tiền này bà cho cháu, đâu phải cho con, con có quyền gì mà từ chối?"

Con dâu lập tức nói: "Không cần bà cho, bà đừng giả bộ tốt bụng, nó là con của tôi, với tư cách là mẹ đương nhiên có quyền từ chối thay. Ngày xưa bà đối xử với tôi thế nào? Giờ già rồi, bắt đầu muốn hòa giải, đâu có dễ dàng như vậy? Ngày xưa tôi không dựa vào bà, bây giờ cũng không cần tiền của bà”.

Nói xong con dâu kéo cháu trai ra ngoài đi dạo, con trai lại nói chuyện với tôi thêm một lúc rồi đưa tôi về nhà, còn lì xì 20.000 NDT (khoảng 70 triệu đồng) của tôi vẫn chưa đưa được cho cháu.

Tôi nghĩ rất nhiều. Tôi và con dâu đã có mâu thuẫn từ lâu. Hồi đó, khi con dâu ở cữ muốn tôi chăm sóc, nhưng tôi không được khỏe nên đã từ chối. Con trai tôi phải thuê một người giúp việc để chăm sóc con dâu ở cữ.

Khoảng nửa tháng sau, có vài người bạn rủ tôi đi du lịch. Lúc đó sức khỏe tôi đã khá hơn và cũng muốn đi chơi, nên đã đồng ý. Con dâu vì thế mà tức giận, nghĩ rằng tôi giả ốm để tìm cớ để không phải chăm sóc con, từ đó thái độ của con dâu đối với tôi lạnh nhạt.

base64-17218210678551767172624.jpeg

Ảnh minh họa.

Mối quan hệ giữa chúng tôi không chỉ xấu đi vì lý do đó. 10 năm trước, mẹ ruột của con dâu bị bệnh. Khi đó, con trai và con dâu đã tiêu hết số tiền tiết kiệm để chữa bệnh cho bà. Biết chuyện, tôi rất tức giận, vì mẹ ruột của con dâu không chỉ có mình con trai tôi là con rể, sao lại để con trai tôi phải bỏ tiền ra hết. Lúc đó, tôi rất tức giận với con dâu, đã mắng con.

Sau đó, chi phí chữa bệnh của bà thông gia vẫn thiếu một ít. Con dâu muốn hỏi vay tôi 10.000 NDT (khoảng 35 triệu đồng), lúc đó tôi đang tức giận nên không đồng ý. Con trai tôi phải mượn thêm bạn bè, sau đó, bà thông gia bệnh quá nặng nên không qua khỏi.

Con dâu đổ lỗi cho tôi về mọi chuyện, cho rằng tất cả sai lầm đều là lỗi của tôi. Tôi nghĩ rằng đó hoàn toàn không phải lỗi của tôi, bệnh của bà thông gia vốn dĩ nặng, rất khó chữa. Con dâu chỉ xem tôi như là nơi trút giận, vì vậy trong những năm qua chúng tôi đã không ít lần cãi nhau.

Tôi biết rằng mình cũng có lỗi, muốn xin lỗi con dâu. Mỗi lần tôi vừa mở miệng, con dâu lại chế nhạo tôi, xem tôi như kẻ thù, vì vậy mối quan hệ giữa chúng tôi đến nay vẫn chưa cải thiện.

Con dâu nói rõ với tôi rằng, con dâu không ngăn cản con trai tôi hiếu thảo với tôi, nhưng con dâu tuyệt đối sẽ không chăm sóc tôi, ngay cả khi tôi ốm đau con dâu cũng sẽ không chăm sóc tôi. Đôi khi tôi tự hỏi rằng, liệu con dâu sẽ mãi không tha thứ cho tôi ư, không cho tôi cơ hội sửa chữa lỗi lầm của mình sao?

Theo Toutiao

Nguoi-noi-tieng.com (r) © 2008 - 2022