Tôi tên là Quyên, 37 tuổi, làm kế toán. Cuộc sống tạm ổn, nhà cửa đàng hoàng, con cái ngoan ngoãn. Nhưng tôi vẫn cứ thấy nghẹn trong lòng, nhất là từ ngày đón mẹ về ở cùng.

Mẹ tôi trước giờ sống với vợ chồng anh cả – anh Trường – ở quê. Hồi đầu nghe đâu cũng yên ổn, nhưng mấy năm gần đây, mỗi lần gọi điện về hỏi thăm, tôi đều thấy giọng mẹ buồn buồn, lấp lửng. Có hôm mẹ còn kể bóng gió chuyện bị chị dâu nặng nhẹ, rằng bà giờ yếu, đến trông cháu cũng không xong, nấu cơm thì bữa nát bữa sống. Tôi xót lắm. Mẹ sinh 3 anh em, tôi là con gái út, hồi nhỏ được mẹ thương nhất. Tôi thuyết phục mãi mẹ mới chịu lên ở với tôi, coi như đổi gió, thay đổi không khí.

Nhưng tôi không ngờ, những ngày bình yên mình mong mỏi lại trở thành chuỗi ngày chông chênh.

Mẹ lên ở chưa đầy một tháng, nhà tôi mất gần hết nửa thùng gạo nếp, cả mấy ký mực khô mới mua, rồi hộp yến sào tôi để dành biếu khách quý cũng biến mất. Hỏi thì mẹ bảo: "Mẹ gửi về cho thằng Trường. Dạo này nó làm ăn không khấm khá, chị dâu con thì ốm suốt. Có tí đồ ngon bồi bổ chắc nhanh khỏe". Tôi cứng họng. Cái người mà năm ngoái gọi mẹ là "người ăn bám", giờ lại nhận hết đồ ngon mẹ gửi mà chẳng buồn hỏi thăm một câu.

base64-17465181952791395886951-1746518296726-1746518297175605540785-1746584839810-17465848401771985628143.jpeg

Ảnh minh họa

Tôi góp ý nhẹ nhàng, mẹ không phản ứng, chỉ lặng lẽ khóc nói là số bà khổ, thế là tôi không dám nói thêm gì nữa. Vài hôm sau, tôi phát hiện 2 bộ đồ tôi mua để mặc ở nhà, còn chưa kịp cắt mác, đã không cánh mà bay. Tôi hỏi thì mẹ bảo gửi về cho chị dâu mặc, chị ấy toàn quần áo cũ!!!

Chưa kể, áo khoác mùa đông của chồng, tôi ngồi lựa ra để cất thì mẹ cứ nhặt từng cái lên ngắm nghía, thấy cái nào ưng ý là bà hỏi xin để gửi về cho anh Trường: "Anh trai con khổ lắm, vài năm nay không có áo khoác mới rồi, đi đâu cũng mặc cái áo đen từ đời nào, bạc hết cả màu rồi".

Thậm chí có lần mẹ còn hỏi mượn tôi 3 triệu, nói là để đi khám bệnh, tôi cho luôn. Hóa ra cũng là để gửi về cho anh Trường sửa cái tủ lạnh cũ.

Tôi bắt đầu mệt mỏi. Không phải vì tiếc tiền, tiếc của, mà vì bất lực.

Có đêm tôi vừa tắt điện chuẩn bị ngủ, nghe mẹ nói chuyện điện thoại, giọng nhỏ nhẹ, ngọt ngào: "Con cứ yên tâm, mẹ sống ở đây rất tốt. Con có cần gì không, mẹ mua gửi về cho, trên thành phố chả thiếu gì cả... À tiền thì mẹ hỏi xin em nó, mẹ nói đi khám bệnh hoặc mua thuốc bổ là em nó cho ngay".

Tôi nằm im, nước mắt ứa ra. Thì ra tôi chỉ là chỗ tá túc tạm để bà bòn rút gửi cho người con trai mà bà một lòng hướng về, trong khi anh ấy chưa từng lấy cho mẹ một ly nước.

Tôi chẳng biết nên nói gì, làm gì nữa. Lẽ nào tôi phải lựa chọn: Tiếp tục để mẹ ở lại với nỗi bất công rát lòng, hay để mẹ quay về căn nhà của anh chị? Nếu là các chị, liệu các chị có tiếp tục chịu đựng như tôi không?

Nguoi-noi-tieng.com (r) © 2008 - 2022