Trong mắt nhiều người, có hai kiểu người thường không tham gia họp lớp: Một là những người thành đạt, bận rộn với công việc và không có thời gian, hai là những người gặp khó khăn, cảm thấy tự ti mà không dám xuất hiện.

Cách đây không lâu, tôi tham gia một buổi họp lớp cấp ba. Và quả thật, đó là một lần chứng kiến đủ mọi thái độ của con người!

Thực ra, ban đầu tôi không định đi. Sau khi tốt nghiệp, tôi từng gửi hồ sơ xin việc và nhanh chóng nhận được thông báo phỏng vấn. Công việc hiện tại của tôi là công nhân xưởng, lương và chế độ cũng tạm ổn. Vì công ty có lịch tăng ca, nếu xin nghỉ sẽ bị trừ lương. Nhưng tổ trưởng của tôi khuyên: "Họp lớp mấy năm mới có một lần, đừng vì cái nhỏ mà bỏ lỡ điều quan trọng." Nghĩ cũng phải, tôi quyết định xin nghỉ trước để tham gia.

Bước vào phòng tiệc, tôi vui vẻ chào hỏi bạn bè cũ. Bao năm không gặp, cảm giác thật thân thuộc. Nhưng rồi, tôi bất giác chú ý đến một người đàn ông ngồi thu mình ở góc bàn, cắm cúi nghịch điện thoại. Tôi định bảo anh ấy đi nhầm phòng, vì đây là buổi họp lớp của chúng tôi. Nhưng khi tiến lại gần, tôi sững người—đó là Trương Cường, bạn học cũ của tôi. Làn da anh rám nắng, dáng người gầy gò đến mức suýt nữa tôi không nhận ra.

anh-chup-man-hinh-2025-03-09-luc-1034502-1741573657967-1741573658128863681870.png

Ảnh minh hoạ

Trong bữa ăn, sau màn hỏi thăm xã giao, mọi người bắt đầu khoe về cuộc sống hiện tại. Người thì làm nhân viên văn phòng, ra vào những tòa cao ốc sang trọng; người thì thi đậu công chức, có công việc ổn định. Đến lượt Trương Cường, anh thản nhiên nói: "Tôi bây giờ làm công nhân xây dựng, năm nay 30 tuổi, vẫn còn độc thân. Nếu có ai quen cô gái nào tốt, giới thiệu giúp tôi nhé!".

Câu nói của anh lập tức làm cả bàn cười ồ lên. Có người mỉa mai: "Làm công nhân mà cũng dám đi họp lớp sao?" Người khác lại châm chọc: "Bảo sao còn độc thân, hóa ra vẫn chỉ là một gã công nhân!"

Không nhịn được, tôi lên tiếng bênh vực: "Dù sao cũng là bạn học cũ, sao phải phân biệt đối xử như vậy?"

Nhưng đáp lại tôi là những cái cười khẩy: "Một công nhân xưởng như cậu cũng có tư cách lên tiếng à?".

Không khí bữa tiệc trở nên nặng nề. Đến khi thanh toán, lớp trưởng thông báo tổng hóa đơn là 8.100 tệ (khoảng 28 triệu đồng), chia đều mỗi người 300 tệ (khoảng 1 triệu đồng). Đang chán nản vì bị xem thường, tôi bỗng nghe thấy Trương Cường bình thản nói: "Không cần đâu, tôi đã thanh toán hết rồi".

Cả phòng sững sờ. Có người không tin: "Cậu là công nhân xây dựng, lấy đâu ra tiền mà mời cả lớp?

Trương Cường chỉ mỉm cười: "Đúng là tôi từng làm công nhân ba năm. Nhưng sau đó, tôi có cơ hội đầu tư vào một số dự án xây dựng và hiện đang làm chủ một công ty nhỏ. Nhà hàng chúng ta đang ngồi hôm nay cũng là một công trình do công ty tôi phụ trách. Tôi mặc đồ công nhân vì muốn gợi lại ký ức thời trẻ, chứ không phải để bị đánh giá qua vẻ bề ngoài. Còn chuyện tôi vẫn độc thân, đơn giản là vì tôi không thích những cô gái quá coi trọng vật chất".

anh-chup-man-hinh-2025-03-09-luc-1035552-1741573658992-1741573659113152047030.png

Ảnh minh hoạ

Nói xong, anh đứng dậy, không thèm ngoảnh lại. Chỉ còn những người bạn học cũ của tôi ngồi đó, im lặng, sững sờ - bị chính những lời nói của mình đánh một cú đau điếng.

Câu chuyện của Trương Cường khiến tôi nhận ra: Chúng ta không thể đánh giá một con người chỉ qua vẻ bề ngoài. Trong xã hội này, sự giàu có không nằm ở việc bạn mặc gì hay làm công việc gì, mà phụ thuộc vào tư duy tài chính và cách bạn quản lý tiền bạc. Sự giàu có thực sự không nằm ở chiếc áo bạn mặc, chiếc xe bạn đi, mà ở tư duy tài chính.

Trương Cương không ngại mặc đồ lao động đi họp lớp, vì với anh, giá trị con người không nằm ở lớp vỏ bên ngoài. Nhưng thật đáng tiếc, không phải ai cũng hiểu điều đó.

Theo Toutiao

Nguoi-noi-tieng.com (r) © 2008 - 2022