Buổi trưa nhàm chán, cùng nhau xem phim
Trong văn phòng làm việc diện tích nhỏ, âm thanh chủ đạo vào mỗi buổi trưa thường là tiếng gõ bàn phím xen lẫn tiếng trò chuyện khẽ khàng từ các nhóm. Không khí nhìn chung yên tĩnh và có phần đơn điệu, nhất là vào khung giờ nghỉ giữa ca làm việc.
Để tạo sự thư giãn và kết nối, nhóm đồng nghiệp trẻ trong công ty đôi khi cùng nhau trao đổi những câu chuyện đời thường hoặc chia sẻ về các bộ phim được quan tâm.
Vào buổi trưa hôm đó, cuộc trò chuyện trong nhóm chuyển hướng sang bộ phim "Sex Education" - một series truyền hình của Netflix từng nhận được nhiều phản hồi tích cực.

Tác phẩm thuộc thể loại tâm lý học đường, nổi bật với cách tiếp cận trực diện các chủ đề như giáo dục giới tính và những biến chuyển tâm lý trong quá trình trưởng thành của thanh thiếu niên. Bộ phim gây chú ý không chỉ bởi nội dung nhạy cảm mà còn nhờ việc khai thác các vấn đề này dưới góc nhìn nhân văn, mang tính giáo dục rõ nét thay vì đơn thuần tạo yếu tố gây sốc.
Một đồng nghiệp thân thiết của tôi là Hòa – người thường ngày khá kín đáo và ít tham gia các cuộc trò chuyện chung đã chủ động đề xuất cùng xem bộ phim "Sex Education".
Theo cô ấy, bộ phim không chỉ phản ánh những vấn đề mà giới trẻ đang phải đối mặt, mà còn giúp người trưởng thành nhận diện lại khoảng trống trong quá trình lớn lên của chính mình.
Ban đầu, tôi khá do dự. Tựa đề bộ phim và hình thức thể hiện dễ khiến người ta liên tưởng đến nội dung giật gân hoặc thuần túy giải trí, thay vì một tác phẩm mang tính giáo dục. Tuy nhiên, sau khi nghe Hòa phân tích về chiều sâu tâm lý và thông điệp nhân văn mà phim truyền tải, tôi quyết định cùng cô ấy dành thời gian tìm hiểu.
Chúng tôi tranh thủ giờ nghỉ trưa hôm sau, chọn một góc phòng họp yên tĩnh trong văn phòng để xem tập đầu tiên.
Phim bắt đầu với những tình huống mang màu sắc hài hước, xoay quanh nhân vật Otis – một học sinh trung học sống cùng mẹ, là chuyên gia trị liệu tâm lý.
Những tình huống ban đầu mang đến tiếng cười nhẹ nhàng, nhưng nhanh chóng được thay thế bởi các vấn đề nghiêm túc như thiếu hụt giáo dục giới tính, áp lực đồng trang lứa, khủng hoảng bản sắc và khoảng cách trong giao tiếp giữa cha mẹ và con cái.
Dù thời lượng tập phim không dài, nhưng các chi tiết được xây dựng chân thực, phản ánh rõ những trải nghiệm phổ biến ở tuổi vị thành niên.
Sự chuyển biến trong không khí xem phim cũng rõ rệt: từ tò mò ban đầu, sang tập trung theo dõi, và kết thúc bằng một cuộc trò chuyện ngắn nhưng sâu sắc giữa tôi và Hòa.
Bộ phim không mang tính giải trí đơn thuần. Nó đặt ra những câu hỏi cụ thể về vai trò của người lớn trong việc đồng hành cùng thanh thiếu niên, cũng như trách nhiệm của giáo dục trong việc giúp các em phát triển nhận thức đúng đắn về cơ thể, cảm xúc và các mối quan hệ.
Câu thoại ngắn mà "đau đáu"
Trong phim "Sex Education", có một cảnh khiến tôi không thể nào quên. Đó là khi Otis – sau những cuộc trò chuyện đầy lúng túng với bạn bè và mẹ của mình chợt nhận ra rằng tất cả những gì cậu biết về cuộc sống, về các mối quan hệ, đều đến từ xã hội, gia đình và kinh nghiệm cá nhân, chứ không phải từ một nền tảng giáo dục bài bản.
Khi tâm sự với người bạn thân về nỗi lo lắng trước lần đầu tiên trải nghiệm cuộc sống, Otis đã thốt lên một câu ngắn gọn nhưng sâu sắc: "Nếu có thể, tôi muốn mọi người đã dạy cho tôi về điều đó từ khi còn nhỏ, chứ không phải để đến lúc tôi phải tự bươn chải và đau đớn, mới hiểu được nó".

Câu nói ấy vang lên không ồn ào, không bi kịch, nhưng lại khiến cả tôi và Hòa đều lặng người. Chúng tôi những người đã trưởng thành bỗng chốc nhìn lại chính mình và thầm thừa nhận: có lẽ chúng ta cũng từng phải trả cái giá quá đắt cho sự thiếu hụt kiến thức và sự chuẩn bị về giới tính và cảm xúc.
Khi nghĩ về tuổi thơ của bản thân, tôi nhận ra mình chưa từng có một cuộc trò chuyện thực sự nghiêm túc nào về giới tính. Những điều liên quan thường bị lảng tránh, nói cho có, hoặc bị bao bọc trong sự ngại ngùng và dè dặt.
Cha mẹ tôi – như bao bậc phụ huynh thời đó có thể vì xấu hổ, hoặc đơn giản là không biết phải bắt đầu từ đâu, đã không trao cho tôi những hướng dẫn cần thiết.
Giống như Otis, tôi phải tự mình học hỏi, qua những lần va vấp, đôi khi là qua những trải nghiệm sai lầm và nuối tiếc.
Tôi đã tự hỏi: nếu ngày ấy, có một người đủ kiên nhẫn và cởi mở để nói rằng: "Con có thể hỏi bất cứ điều gì, và cha mẹ sẽ luôn ở đây để giúp con hiểu và vượt qua" thì liệu tôi có phải trải qua những cơn giận dữ, những cảm xúc xấu hổ, hay cảm giác hoang mang, lạc lõng không?
Khi bộ phim khép lại, cả căn phòng chìm trong im lặng. Ai cũng mang một cảm xúc khác nhau, nhưng đều thống nhất ở một điều: chúng ta cần thay đổi cách nuôi dưỡng thế hệ kế tiếp.
Chúng ta cần tạo ra một môi trường an toàn, nơi trẻ có thể đặt câu hỏi về cơ thể, về cảm xúc, về giới tính mà không lo sợ bị phán xét hay cười nhạo. Một nơi mà đối thoại không còn là điều cấm kỵ, mà là cầu nối để xây dựng sự hiểu biết và tôn trọng.
Câu thoại ngắn của Otis, tưởng như chỉ là một dòng kịch bản, thực chất là lời nhắc mạnh mẽ về trách nhiệm của người lớn - rằng giáo dục giới tính không chỉ là kiến thức về sinh học, mà còn là hành trình giúp trẻ hiểu và yêu thương chính mình. Đó là nền tảng của một tuổi trẻ lành mạnh, tự tin và ít tổn thương hơn.
Khi rời khỏi phòng họp, tôi nhìn thấy những ánh mắt còn vương lệ. Nhưng cùng với đó là sự kiên định rằng những gì chúng tôi vừa trải qua sẽ không chỉ dừng lại ở cảm xúc, mà sẽ trở thành hành động.