Có những khoảnh khắc trong cuộc sống, một câu nói vô tình cũng có thể chạm đến những góc khuất sâu thẳm trong tâm hồn. Đối với tôi, khoảnh khắc đó đến khi tôi xem bộ phim "Sex Education" và nghe được một câu thoại tâm đắc. Câu nói ấy khiến tôi nhận ra những sai lầm của mình trong cách đối xử với con gái, khiến con cảm thấy tủi thân, buồn bã.
Tuổi trẻ lầm lỡ
Tôi là một người mẹ đơn thân. Khi còn là một sinh viên năm ba, tôi đã yêu một người đàn ông hết lòng, nhưng cuối cùng, tôi chỉ nhận lại sự lừa dối. Khi tôi biết mình mang thai, anh ta đã hoàn toàn biến mất, không một lời từ biệt. Sau này, tôi mới biết anh ta đã trốn ra nước ngoài vì nợ nần chồng chất. Tôi gọi điện, nhắn tin cho anh ta nhưng đều vô vọng. Cuối cùng, tôi bị bỏ rơi với đứa con trong bụng.
Biết tin tôi có thai, cha mẹ tôi đã không thể chấp nhận. Họ cho rằng tôi đã làm ô nhục gia đình, lạnh lùng đuổi tôi ra khỏi nhà. Bơ vơ không nơi nương tựa, tôi chỉ có thể tìm đến nhà bà ngoại. Bà là người duy nhất sẵn sàng cưu mang khi tôi lầm đường lỡ bước. Nhờ có bà, tôi mới có nơi nương náu trong giai đoạn khó khăn nhất của cuộc đời.
Sau đó vài tháng, tôi sinh hạ được một bé gái. Bà ngoại tôi đặt tên cho bé là An Nhiên, với hy vọng con sẽ có một cuộc đời bình yên, hạnh phúc. Nhưng với tâm lý chưa sẵn sàng làm mẹ, tôi đã thờ ơ, không muốn quan tâm đến con gái.
Nhìn con, tôi lại càng nhớ về những khổ đau mình đã trải qua. Tôi cảm thấy bị trói buộc, nghĩ rằng con bé là nguyên nhân khiến tôi mất đi sự tự do và tương lai tươi sáng. Tôi không đủ mạnh mẽ để chấp nhận và yêu thương con bé một cách trọn vẹn.

Cứ thế, tôi tiếp tục sống trong những tháng ngày uất ức, trách móc số phận. Trong khi bà ngoại hết lòng chăm sóc An Nhiên, tôi lại lạnh nhạt với con. Bên cạnh đó, khi đi học trở lại, những ánh mắt giễu cợt của bạn bè đại học càng làm tôi cảm thấy tự ti hơn. Dù tôi cố gắng bỏ ngoài tai những lời bàn tán ấy, nhưng sâu thẳm trong lòng, tôi vẫn luôn cảm thấy xấu hổ và oán hận con gái.
Dần dần, tôi cũng gặp được một người đàn ông khác đem lại cho tôi niềm hạnh phúc. Anh hơn tôi 9 tuổi, chững chạc, hiểu chuyện và đặc biệt là chấp nhận yêu một người mẹ đơn thân như tôi. Anh dành cho tôi sự quan tâm, yêu thương mà tôi chưa từng có được trước đây. Tôi thấy cuộc đời mình tươi sáng trở lại.
Ngày Valentine 14/2 vừa qua, anh tặng tôi một chú gấu bông lớn và chiếc vòng tay đắt tiền. Tôi vui sướng, cảm thấy mình đang được yêu thương và trân trọng.
Tôi hối hận khi đối xử không tốt với con
Tuy nhiên, chỉ vài ngày sau, tôi đã ngay lập tức suy sụp trước việc làm của con gái. Hôm đó, tôi đi làm thêm về và phát hiện An Nhiên đã nghịch ngợm, dùng bút dạ và son môi của tôi vẽ bậy lên chú gấu bông vừa được người yêu tặng.
Chiếc vòng tay mới được tặng cũng bị con bé làm đứt gãy. Cơn giận trong tôi bùng lên dữ dội. Không suy nghĩ, tôi lao vào mắng mỏ, đánh con bé không thương tiếc. Tôi xả hết những bực dọc, uất ức lên người nó, không hề để ý đến khuôn mặt đầy sợ hãi và nước mắt của con.
Sau vài ngày ổn định tinh thần, trong một ngày cuối tuần rảnh rỗi, tôi xem "Sex Education". Trong phim, nhân vật Sarah là một người mẹ đã có 3 đứa con. Đồng thời, do lối sống buông thả, Sarah là khách hàng quen thuộc của phòng phá thai. Trong một lần ở phòng phá thai, bà Sarah đã tâm sự với Sarah: "Tôi hối hận về những đứa con mình đã có hơn là những đứa con mình quyết định không sinh ra". Bà Sarah đã rất ân hận khi không cho con được cuộc sống đủ đầy, hạnh phúc. Bà từ dằn vặt bản thân vì là người mẹ tồi.
Câu nói ấy đã khiến tôi bàng hoàng nhận ra bấy lâu nay, tôi đã không làm tròn trách nhiệm của người mẹ. Tôi đã quyết định sinh ra An Nhiên, tôi cần có quan tâm, yêu thương và chăm sóc con nhiều hơn thay vì phớt lờ, coi con mình như không tồn tại.
Ngay lúc ấy, An Nhiên bước đến, đưa cho tôi những viên kẹo nhỏ, đôi mắt tròn xoe đầy sự hối lỗi. Con bé lí nhí nói: "Mẹ ơi, con xin lỗi. Con không cố ý làm mẹ buồn". Tôi nhìn con bé và bỗng nhiên bật khóc nức nở.
Tôi ôm con vào lòng. Lần đầu tiên sau nhiều năm, tôi nói lời xin lỗi vì đã đối xử không tốt với con. Tôi biết rằng, một lời xin lỗi không thể bù đắp những tổn thương tôi đã gây ra cho con. Nhưng tôi đang cố gắng dành nhiều thời gian hơn để trò chuyện và chơi đùa cùng con. Ngoài ra, tôi cũng dần học cách kiên nhẫn, thấu hiểu và yêu thương con. Tôi nhận ra rằng điều con cần là một người mẹ thực sự yêu thương và chấp nhận con.