Ngày mới quen nhau, tôi luôn nghĩ Hùng là kiểu đàn ông sống chừng mực, không khoe mẽ, không phô trương, dùng đồ gì cũng giữ gìn cẩn thận, đến mức đôi giày đã bong mất một đường keo mà anh vẫn dùng thêm vài tháng nữa. Khi đó tôi thấy đáng yêu, thậm chí còn coi đó là sự khiêm tốn rất hiếm gặp ở người đàn ông có công việc tốt, thu nhập cao và xe hơi cũng thuộc dạng đắt tiền. Tôi tự hào khi kể với bạn bè rằng mình gặp được người chín chắn, không đua đòi, hiểu giá trị của đồng tiền.
Nhưng càng yêu lâu tôi càng nhận ra sự “giản dị” ấy có chút gì gượng gạo, rồi dần dần trở thành sự khó chịu. Đi ăn với bạn tôi, anh luôn chọn những món rẻ nhất, còn bảo tôi gọi ít thôi cho tiết kiệm. Đi xem phim, anh canh ngày khuyến mãi, nói rạp nào giảm giá thì mới đi. Tôi đi làm về mệt, thèm ly nước ép nhưng anh nói nước ép gần công ty tôi giá quá cao do đội chi phí thuê mặt bằng, tốt nhất ra đầu chợ mua ở xe bán rong sẽ rẻ chỉ bằng 1/3. Lúc đó tôi chỉ cười trừ, nghĩ đơn giản là thói quen của anh, cố gắng hòa hợp thì mọi thứ rồi sẽ êm đẹp.
Mãi đến lần về quê tôi ra mắt, mọi ảo tưởng của tôi như bị ai bóc từng lớp một. Tôi nghĩ mình cũng lớn rồi, dẫn người yêu về thì nên chuẩn bị chu đáo. Tôi gợi ý bạn trai mua giỏ trái cây đàng hoàng để ghi điểm với bố mẹ tôi, anh ậm ừ bảo để anh lo.

Ảnh minh họa
Khi anh đến đón tôi, tôi tưởng anh đã để giỏ hoa quả ở cốp sau xe nên cũng yên tâm. Ai9 ngờ, đi được nửa đường, anh tấp vào gần một chiếc xe đẩy ven đường. Tôi còn tưởng anh mua gì ăn dọc đường, ai ngờ anh hỏi giá 2kg táo loại rẻ nhất rồi chìa ra tờ 50 ngàn. Anh bảo thế này là được rồi, về quê không nên phô trương. Tôi bất ngờ đến mức đứng hình, hỏi lại anh xem sau cốp xe có giỏ hoa quả hay quà gì khác không? Anh nheo mày chẹp miệng bảo tôi bày vẽ làm gì lại khiến bố mẹ ngại không dám nhận!!!
Về đến nhà, nhìn mẹ tôi đón tiếp niềm nở, tôi lại càng thấy nghẹn ngào. Mẹ nhìn túi hoa quả mỏng manh, không nói gì, chỉ cười nhẹ, rồi quay đi chuẩn bị bữa trưa. Tôi biết mẹ không trách nhưng tôi nhận ra ngay khoảnh khắc ấy, toàn bộ niềm tin của tôi về anh rơi xuống hẳn một bậc.
Suốt buổi hôm đó, anh vẫn vui vẻ, vẫn nói cười tự nhiên, không hề biết tôi đang ngồi bên cạnh mà lòng cứ chòng chành. Tôi không biết mình đã lý tưởng hóa anh đến mức nào, để rồi giờ phải gượng cười trước một sự thật quá phũ, không phải anh giản dị, anh chỉ… keo kiệt. Keo kiệt đến mức tôi cảm thấy mình chẳng đáng giá trong mắt anh.
Tối về thành phố, tôi tự hỏi liệu có phải tôi đã chọn nhầm người rồi không? Giờ mới đang là người yêu mà đã keo kiệt thế này thì sau này làm vợ làm chồng, chắc tôi không sống nổi với sự tính toán của anh. Tôi có nên chia tay ngay lập tức không?



































