Gần nửa đêm tại hành lang Bệnh viện K cơ sở Tân Triều (Hà Nội), anh Nguyễn Văn Khương nép vào góc cầu thang, gọi video về Phú Thọ. Màn hình điện thoại hiện lên gương mặt cậu con trai lớn Tùng Dương (5 tuổi) đang reo vui. Nhưng ở đầu dây bên này, giọng anh Khương nghẹn lại khi nhìn sang đứa con út Đức Anh (3 tuổi) đang thiếp đi sau đợt truyền hóa chất.

Hơn hai tháng nay, hai cha con lấy bệnh viện làm nhà. Theo phác đồ, nếu sức khỏe ổn định, cậu bé sẽ được chuyển vào Huế ghép tủy vào cuối tháng 12. "Con ở nhà ngoan với ông, đợi em khỏe bố đưa về", anh Khương dặn con lớn.

z7366653012479-d03644e9a66dc56-4114-1546-1766910208.jpg?w=680&h=0&q=100&dpr=1&fit=crop&s=sDmw1I3_rDAcxEIIlSrBqw

Nguyễn Văn Khương, 27 tuổi cùng hai con trai 5 tuổi và 3 tuổi tại thôn Cau Bi 2, xã Xuân Lãng, tỉnh Phú Thọ (Vĩnh Phúc cũ). Ảnh: Nhân vật cung cấp

Cách bệnh viện hơn 100 km, căn nhà cấp bốn tại thôn Can Bi 2, xã Xuân Lãng, tỉnh Phú Thọ là nơi nương náu của gia đình anh. Ngôi nhà lợp mái tôn, tường xi măng loang lổ vết ngấm nước là nơi ở của hai cụ nội ngoài 80 tuổi, người cha già yếu và đứa con lớn. Mỗi khi gió bão đổ bộ, cả nhà lại sống trong nỗi lo mái tôn bị thổi bay, để lộ xác nhà trống hoác. Khương bảo, ngôi nhà có thể tuềnh toàng với người khác, song lại là nơi trú ẩn duy nhất của 6 miệng ăn mà anh đang là trụ cột.

Trước năm 2024, cuộc sống của vợ chồng anh Khương tuy nghèo nhưng yên ấm với thu nhập khoảng 14 triệu đồng từ nghề công nhân. Biến cố ập đến khi mẹ anh qua đời, để lại người cha già yếu và hai ông bà nội. Áp lực kinh tế và việc chăm sóc người già, trẻ nhỏ khiến hôn nhân rạn nứt. Giữa năm 2024, vợ anh bỏ đi biệt tích, để lại tờ đơn ly hôn.

"Tôi không trách cô ấy, cái nghèo và áp lực đã vượt quá sức chịu đựng", ông bố đơn thân 27 tuổi nói.

Vợ đi, Khương vừa làm cha, vừa làm mẹ, vừa gánh vác trách nhiệm của một người con, cháu. Để có tiền nuôi gia đình, anh bàn với bố - ông Nguyễn Văn Khiêm (79 tuổi) - để bản thân đi làm công trình xa, còn ông ở nhà chăm sóc người già và hai cháu nhỏ. Toàn bộ ruộng vườn phải bỏ hoang vì nhà neo người. Sức khỏe ông Khiêm vốn yếu, riêng việc đưa đón cháu đi học và lo cơm nước cho cha mẹ già đã chiếm trọn quỹ thời gian một ngày.

Từ giữa năm 2024, Khương bắt đầu hành trình rong ruổi khắp các công trình xây dựng ở Hà Nam, Thái Bình làm thợ hàn. Mỗi tháng, nếu làm đủ 30 ngày và tăng ca liên tục, Khương kiếm được khoảng 14 triệu đồng. Anh gửi trọn số tiền này về quê cho bố.

Nỗi nhớ con luôn thường trực trong lòng người cha trẻ. Những đêm tan làm muộn, thay vì nghỉ ngơi, Khương thường chạy xe máy vượt hàng trăm cây số từ công trường ở tỉnh xa về Phú Thọ để nhìn các con ngủ vài tiếng đồng hồ. Sáng sớm hôm sau, anh lại lẳng lặng dắt xe đi để kịp giờ chấm công. "Chỉ cần nhìn thấy con, bao nhiêu mệt mỏi dọc đường như tan biến hết", Khương kể.

Sóng gió thực sự ập đến vào ngày 2/6. Khi đang làm việc tại Hà Nam, Khương nhận tin Đức Anh bị chấn thương vùng đùi khi đang chơi đùa. Lúc đầu anh nghĩ con chỉ đau phần mềm, nhưng cậu bé liên tục quấy khóc, sút cân nhanh chóng và không thể đi lại bình thường. Đưa con đi khám từ bệnh viện tỉnh đến Việt Đức, cuối cùng kết quả sinh thiết tại Bệnh viện K xác định Đức Anh mắc ung thư xương đùi trái giai đoạn 4, đã di căn tủy xương.

z7366638044648-1bfcdb3904225a8-7983-4540-1766910208.jpg?w=680&h=0&q=100&dpr=1&fit=crop&s=ZF82ZXqwIYRXzXXbu4avYA

Nguyễn Văn Khương đưa con trai 3 tuổi điều trị tại Bệnh viện K Tân Triều, Hà Nội, cuối tháng 12. Ảnh: Nhân vật cung cấp

Ngày nhận tin dữ, trong túi Khương chỉ còn vài trăm nghìn đồng lương chưa kịp nhận. Anh bàng hoàng khi biết số tiền bấy lâu mình gửi về, ông nội vẫn chắt bóp tiết kiệm được 70 triệu đồng để dành phòng thân, nay đem ra hết để cứu cháu. Hàng xóm, bạn bè thương tình cũng gom góp thêm mỗi người một ít để hai bố con có tiền xuống Hà Nội nhập viện.

"Con mình thì mình chăm", anh tự nhủ và bắt đầu hành trình làm "bác sĩ, y tá" cho con. Từ một người thợ quen cầm máy hàn, anh học cách thay bỉm, pha sữa, vỗ về con mỗi khi cơn đau xương hành hạ. Có những đêm con gào khóc, anh chỉ biết bế con đi dọc hành lang bệnh viện, bất lực nhìn đứa trẻ 3 tuổi héo hon dần vì hóa chất. Để dành tiền mua thịt, sữa cho con, nhiều tháng nay anh Khương sống nhờ cơm từ thiện.

Hiện tại, Đức Anh lúc tỉnh táo vẫn đòi về quê gặp anh trai, lúc lại nằm li bì vì tác dụng phụ của thuốc. Chi phí dự kiến cho ca ghép tủy sắp tới tại Huế lên đến 400 triệu đồng. Số nợ vay mượn đã lên tới 200 triệu, vượt quá khả năng chi trả của người bố trẻ.

"Mong ước duy nhất của tôi là con được phẫu thuật thành công. Còn người là còn của, tôi sẽ làm lụng cả đời để trả nợ", anh Khương nói, mắt vẫn không rời khỏi đứa con đang ngủ mê mệt trên giường bệnh.

Với mục tiêu thắp lên niềm tin cho bệnh nhi có hoàn cảnh khó khăn, Quỹ Hy vọng kết hợp với Ông Mặt trời triển khaichương trình Mặt trời Hy vọng. Thêm một sự chung tay của cộng đồng là thêm một tia sáng gửi tới thế hệ tương lai của đất nước. Độc giả có thể đồng hành cùng chương trình tại đây:

  • Tên chương trình: Ten cua ban - Mat troi Hy vong
  • ID chương trình: 195961

Quỳnh Nguyễn

Nguoi-noi-tieng.com (r) © 2008 - 2022