d37c84e572cb2a439981e1da8ec10207-1745810731931846738448-124-0-584-736-crop-17458107391851201442344-1745815682268-17458156874471361561000.jpg

Tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ rơi vào hoàn cảnh này. Một người phụ nữ từng tự hào về gia đình nhỏ của mình, giờ đây chỉ còn lại sự trống rỗng, nỗi đau và sự thất vọng đến tột cùng. Tất cả bắt đầu từ cái nhóm bạn thân 12 người của chồng tôi, nhóm bạn mà tôi chưa bao giờ ưa nhưng nghĩ cũng chỉ là những người bạn vô hại, nhưng hóa ra, họ chính là nguyên nhân dẫn đến sự sụp đổ của cuộc hôn nhân này.

Chồng tôi quen nhóm này từ hồi đại học, họ tự nhận là "anh em kết nghĩa", nhưng thực chất, tôi chẳng thấy họ giúp đỡ nhau điều gì nghiêm túc. Mỗi lần tụ tập, chỉ toàn là nhậu nhẹt, karaoke đến tận đêm khuya, rồi những trò đùa vô duyên, thiếu tôn trọng. Tôi đã nhiều lần nhắc nhở chồng, nhưng anh chỉ cười: "Em đừng lo, tụi anh chơi vui vậy thôi, không có gì phải suy nghĩ nhiều".

Nhưng tôi lo. Bởi trong nhóm đó có một cô gái, tạm gọi là H. đi, người mà cả nhóm thường trêu ghép đôi với chồng tôi từ trước khi chúng tôi lấy nhau. H. đã có chồng, nhưng cô ta luôn là người uống nhiều nhất, cười to nhất và thường xuyên có những cử chỉ thân mật quá đà với đàn ông trong nhóm, tất nhiên, bao gồm cả chồng tôi. Tôi không thích cô ta, nhưng vì tôn trọng chồng, tôi chẳng bao giờ nói ra.

Mọi chuyện vỡ lở sau một buổi nhậu. Hôm đó, chồng tôi bảo đi sinh nhật một thành viên trong nhóm. Tôi dặn anh về sớm vì con nhỏ đang bị sốt. Anh gật đầu hứa sẽ về trước 10 giờ. Nhưng 10 giờ qua, 11 giờ, rồi nửa đêm… điện thoại anh tắt máy.

Sáng hôm sau, anh về nhà với bộ dạng mệt mỏi, mắt đỏ ngầu, quần áo nhăn nhúm. Tôi hỏi, anh chỉ lảng tránh: "Tụi anh say quá, ngủ lại nhà bạn" . Nhưng linh cảm mách bảo tôi có chuyện không ổn.

base64-17458108323551758327912-1745815688027-1745815688119107253005.jpeg

Vài ngày sau, tôi nhận được tin nhắn từ một người lạ – chồng của H. Anh ta nói thẳng: "Chị nên hỏi chồng chị xem tối hôm đó họ đã làm gì."

Tôi đối chất với chồng, ban đầu anh chối đẩy, nhưng rồi cũng gục đầu thừa nhận: "Em ơi, anh… anh không kiểm soát được. Hôm đó cả hai say quá, tụi bạn đẩy vào phòng riêng, anh… anh đã phạm sai lầm."

Tôi chưa kịp định thần thì mọi chuyện đã vỡ lở toàn tập. Chồng của H. đã xông thẳng vào công ty chồng tôi, hét lớn giữa phòng làm việc: "Mày dám ngủ với vợ người ta hả thằng khốn?". Sau đó là 1 cuộc hỗn chiến kinh hoàng.

Chồng tôi không dám phản kháng. Anh chỉ đứng đó, nhục nhã, trước ánh mắt kinh ngạc của đồng nghiệp. Sự việc lan nhanh, sếp gọi anh lên, nói thẳng: "Công ty không thể giữ anh được nữa."

Anh về nhà, mặt mày tái mét, nói với tôi: "Anh mất việc rồi."

Ở cái giai đoạn kinh tế khó khăn này, mất việc ở tuổi ngoài 40 thì không phải là chuyện đơn giản chút nào.

Tôi đã khóc rất nhiều. Khóc vì giận chồng, khóc vì thương con, khóc vì sự phản bội quá đỗi tầm thường. Anh năn nỉ: "Em cho anh cơ hội, anh sẽ bỏ hết nhóm bạn đó, anh thay đổi…"

Nhưng tôi đã quá mệt mỏi. Tôi nhìn lại những năm tháng qua, nhóm bạn ấy chưa bao giờ mang lại điều gì tốt đẹp, chỉ toàn rắc rối. Và giờ, họ đã phá hủy hạnh phúc của tôi.

Tôi quyết định ly hôn. Không phải vì tôi không còn yêu, mà vì tôi không thể sống với một người đàn ông dễ dàng đánh mất lý trí chỉ vì men rượu và những trò đùa vô trách nhiệm của bạn bè.

Bây giờ, khi mọi thứ đã lắng xuống, tôi nhận ra rằng đôi khi, ai cũng cần phải dũng cảm buông bỏ những gì không còn xứng đáng. Tôi nuôi con một mình, xây dựng lại cuộc sống từ đầu. Và hy vọng một ngày nào đó, tôi có thể tin tưởng lại vào tình yêu.

Còn chồng tôi? Anh ấy giờ đã mất tất cả – công việc, gia đình, và cả danh dự. Có lẽ, đó là cái giá quá đắt cho một phút nông nổi.

Nguoi-noi-tieng.com (r) © 2008 - 2022