Tôi năm nay 57 tuổi, vừa nghỉ hưu. Vợ chồng tôi có một gái một trai. Con gái lấy chồng cách nhà 30km, đã sinh 2 con rồi, gia đình yên ổn, tháng nào cũng về thăm bố mẹ. Con trai, Dương, thì vừa tổ chức đám cưới 2 ngày trước. 

Ngày con trai dẫn Cúc - con dâu tương lai - về ra mắt, tôi thấy Cúc là cô gái nhìn bề ngoài rất ngoan ngoãn hiền lành, nụ cười cũng rực rỡ, nhưng chẳng hiểu sao, tôi cảm giác Cúc rất quyết đoán, mạnh mẽ, không dịu dàng như vẻ ngoài. 

Hôm Dương đưa Cúc đi mua nhẫn, tôi nói rằng tôi vẫn đang đeo chiếc nhẫn vàng của bà nội Dương suốt mấy chục năm, chờ ngày trao cho con dâu như là một truyền thống trong gia đình. Nhưng khi tôi đưa ra, Cúc lắc đầu: "Con muốn đeo nhẫn kim cương, mẹ ạ". Giọng nói nhỏ nhẹ nhưng đầy kiên định khiến tôi bất ngờ vì bị từ chối thẳng thừng. Dương vội vàng gật đầu: "Thời giờ đeo nhẫn kim cương chứ ai đeo nhẫn vàng kiểu cổ đại như thế này nữa mẹ". Tôi thở dài, tự nhủ con dâu thời nay khác xa ngày trước, thời đại thay đổi, mình không nên áp đặt quá.

Rồi đến chuyện váy cưới. Cúc nhất định chọn chiếc váy táo bạo, trong khi tôi thì muốn con mặc váy cưới kiểu truyền thống hoặc kín đáo hơn chút vì hôm đó sẽ rất đông khách mời. Trong đó có nhiều đồng nghiệp và bạn bè của vợ chồng tôi. Nhưng con dâu nhất quyết phải là váy cưới body xẻ tà cao tới đùi, hở lưng tới tận eo.

125-1745467813322766468168.jpg

Ảnh minh họa

"Giờ cưới xin mặc thế này mới đẹp, mới lạ, ai còn mặc kiểu kín bưng như xưa nữa mẹ" - Dương cười xòa an ủi tôi. Nhưng đêm đó, tôi trằn trọc không ngủ, lo lắng không biết họ hàng sẽ nghĩ gì.

Đúng 7h sáng ngày cưới, tôi đang sắp xếp bàn ghế thì điện thoại reo. Giọng Cúc thều thào: "Mẹ ơi, con bị ngộ độc thực phẩm rồi". Tim tôi như ngừng đập. Đến 10h, khi khách đã bắt đầu tới, Cúc vẫn nằm vật vã ở bệnh viện, mặt tái mét, gọi video xin lỗi tôi.

Họ hàng nhà chồng tôi nhiều người khó tính, có bà cô lầm bầm bảo tôi đám cưới kiểu gì mà thiếu cô dâu, cũng không thấy ai hát hò. Tôi vội vàng ra hiệu cho ban nhạc chơi to hơn để át đi những lời xì xào.

Khi đến lễ thành hôn, chỉ mình con trai tôi xuất hiện, xin lỗi khách mời về sự cố. Sau đó, MC vẫn tổ chức một hôn lễ vắng cô dâu, dở khóc dở cười. 

Mãi đến tối muộn, khi khách khứa đã về hết, Cúc mới xuất viện, về đến nhà là nằm vật trong phòng tân hôn.

2 ngày sau đám cưới, khi Cúc đã khỏe lại, tôi quyết định vào phòng 2 đứa để hỏi thăm. Cánh cửa hé mở, tôi định gõ nhẹ thì nghe tiếng Cúc nói với Dương bằng giọng đắc chí:

"Thế là kế hoạch thành công mỹ mãn nhé, bố mẹ 2 bên không nghi ngờ gì cả".

Tim tôi đập thình thịch. Tôi nép vào tường, cố lắng nghe.

123-17454678132861467616326.jpg

Ảnh minh họa

"Anh không ngờ em chơi lớn đến vậy, dám giả vờ bị ngộ độc. Mẹ em còn tưởng thật, khóc cả buổi kìa. Mẹ anh cũng lo lắng đến tái mặt. Đám cưới thì như trò đùa ấy", tôi thấy Dương đáp lại như vậy. Một sự sợ hãi chầm chậm len lỏi trong lòng tôi. Chẳng lẽ 2 đứa đang giấu giếm bí mật gì. Tôi như nín thở chờ đợi tiếp.

"Chứ anh muốn em vào làm lễ cưới với anh thật à? Rồi muốn trao nhẫn, hôn nhau trước mặt tất cả mọi người? Mình giả vờ cưới thì chỉ cần thế là đủ. Từ giờ 2 đứa thoải mái tự do rồi nhé, không lo bị ai giục kết hôn nữa. Anh có thể đến với bạn trai anh bất cứ lúc nào, miễn là đừng có làm phiền em".

Nghe đến đây thì tôi tối sầm mặt, phải tựa cửa nên khiến cánh cửa mở toang ra, 2 đứa liền chạy đến đỡ tôi dậy.

Trời ơi, tôi đã biết được bí mật gì thế này? Con trai tôi... có bạn trai? Còn đám cưới chỉ là trò đùa của 2 đứa để qua mặt họ hàng. Tôi muốn mắng các con nhưng miệng đắng ngắt, không thốt được lời nào. 

2 đứa vội vã xin lỗi nhưng tôi không chấp nhận được. Tôi biết làm thế nào để vượt qua cơn khủng hoảng này đây? Rồi chồng tôi mà biết chuyện thì liệu có chịu đựng nổi không?

Nguoi-noi-tieng.com (r) © 2008 - 2022