Người ngoài nhìn vào đám cưới của tôi, ai cũng xuýt xoa bảo tôi "chuột sa chĩnh gạo". Tôi xuất thân từ một gia đình công chức bình thường ở quê, còn nhà chồng là dân kinh doanh bất động sản có tiếng ở thành phố. Ngày tôi bước chân về làm dâu, những lời chúc tụng nghe thật hoa mỹ, nhưng đâu ai biết rằng, đằng sau sự hào nhoáng ấy là những giọt nước mắt mặn đắng mà tôi phải nuốt ngược vào trong.
Vợ chồng tôi yêu nhau 3 năm mới cưới. Anh là người hiền lành, nhu mì, có phần hơi dựa dẫm vào mẹ vì bà là người tháo vát, nắm toàn bộ kinh tế trong nhà. Khi yêu, tôi không để tâm nhiều đến chuyện tiền bạc, chỉ nghĩ đơn giản là lấy người mình yêu. Mẹ chồng tôi không phản đối ra mặt, nhưng thái độ của bà luôn khách sáo, xa cách, kiểu "bằng mặt mà không bằng lòng". Bà luôn sợ con trai mình thiệt thòi khi lấy một cô vợ không môn đăng hộ đối.
Sau đám cưới một tháng, mẹ chồng gọi vợ chồng tôi xuống phòng khách. Bà đặt lên bàn một tấm séc trị giá 5 tỷ đồng. Bà bảo: "Hai đứa giờ đã là vợ chồng, mẹ không muốn các con phải sống cảnh chật chội. Số tiền này mẹ cho để mua một căn chung cư cao cấp ở trung tâm, coi như là vốn liếng mẹ cho thằng Hùng (chồng tôi) để an cư lạc nghiệp".
Cầm tấm séc trên tay, tôi thực sự xúc động. 5 tỷ là con số quá lớn, cả đời bố mẹ tôi tích cóp cũng chưa chắc có được. Lúc ấy, tôi đã thầm trách bản thân vì từng nghĩ sai cho mẹ chồng. Tôi tưởng rằng bà đã thực sự mở lòng, đã coi tôi là con cái trong nhà nên mới hào phóng đến vậy. Tôi rưng rưng nước mắt, định cất lời cảm ơn mẹ rối rít vì sự quan tâm này.
Nhưng nụ cười chưa kịp nở trên môi thì tắt ngấm. Mẹ chồng tôi chậm rãi đẩy về phía tôi một tờ giấy A4 in sẵn, lạnh lùng nói: "Tiền thì mẹ cho, nhưng thủ tục thì phải rõ ràng. Đây là văn bản cam kết tài sản riêng. Số tiền 5 tỷ này là mẹ cho riêng thằng Hùng, nên ngôi nhà mua được sẽ đứng tên một mình nó. Con ký vào đây xác nhận rằng con không có đóng góp gì trong tài sản này, để sau này lỡ có chuyện gì không hay xảy ra, tài sản nhà họ Nguyễn không bị chia năm xẻ bảy".

Ảnh minh họa
Tai tôi ù đi. Những lời nói của bà nhẹ nhàng nhưng sắc như dao cứa vào lòng tự trọng của tôi. Hóa ra, trong mắt bà, cuộc hôn nhân này ngay từ đầu đã được dự trù cho sự tan vỡ. Bà sợ tôi tham lam, sợ tôi chiếm đoạt tài sản của con trai bà. Món quà 5 tỷ kia không phải là sự vun vén cho hạnh phúc của hai con, mà là một sự toan tính, một bức tường rào kiên cố để phân định rạch ròi: Tôi vẫn chỉ là người ngoài.
Tôi quay sang nhìn chồng, hy vọng anh sẽ nói đỡ cho tôi một lời, hoặc ít nhất là thể hiện sự tin tưởng vợ. Nhưng không, anh chỉ cúi gằm mặt, lí nhí: "Thôi em ký đi, mẹ cũng chỉ muốn tốt cho mình, muốn mình có nhà để ở thôi mà. Thủ tục ấy mà, em để tâm làm gì".
Sự im lặng và nhu nhược của chồng làm tôi đau đớn gấp ngàn lần tờ giấy kia. Anh không hiểu hay cố tình không hiểu rằng vấn đề không phải là ngôi nhà hay 5 tỷ đồng? Vấn đề là lòng tự trọng và sự tin tưởng. Nếu đã coi nhau là vợ chồng, sao lại phải đề phòng đến mức cay nghiệt như vậy ngay khi vừa mới bắt đầu?
Mẹ chồng vẫn ngồi đó, nhấp ngụm trà, ánh mắt sắc sảo chờ đợi. Bà không ép, nhưng cái uy quyền tỏa ra khiến tôi nghẹt thở. Tôi hiểu, nếu tôi không ký, nghĩa là tôi "có ý đồ", là tôi tham tiền, và cuộc sống làm dâu sau này sẽ là địa ngục. Còn nếu tôi ký, tôi sẽ có nhà cao cửa rộng để ở, nhưng danh dự của tôi thì bị hạ thấp xuống tận cùng.
Tay tôi run run cầm chiếc bút. Nước mắt tôi trào ra, rơi lã chã xuống mặt bàn kính lạnh lẽo. Tôi không khóc vì tiếc tiền, tôi khóc vì cảm thấy mình rẻ rúng quá. Tôi đặt bút ký vào tờ giấy cam kết ấy. Chữ ký nguệch ngoạc, méo mó như chính tâm trạng của tôi lúc đó.
Ký xong, mẹ chồng tôi cười hài lòng, cất tờ giấy vào két sắt như vừa hoàn thành một thương vụ làm ăn thắng lợi. Bà vỗ vai tôi bảo: "Thế là xong, giờ thì hai đứa đi xem nhà được rồi".
Cầm 5 tỷ đi mua nhà, người ta thì hân hoan hạnh phúc, còn lòng tôi nặng trĩu như đeo chì. Căn nhà sang trọng ấy, trên danh nghĩa pháp lý hoàn toàn không có chỗ đứng của tôi. Tôi bước vào đó không phải với tư cách một bà chủ, mà giống như một người ở nhờ sang trọng.
Đêm nằm cạnh chồng trong căn hộ mới, tôi thấy cô đơn đến lạ lùng. Tiền bạc có thể mua được tiện nghi, nhưng không mua được sự ấm áp và tin cậy.
* Tâm sự của độc giả



































