Tôi là Lý Anh, năm nay 68 tuổi. Sau hơn 40 năm đứng lớp dạy tiếng Trung ở một trường cấp hai, tôi chuẩn bị bước vào giai đoạn nghỉ hưu, quãng thời gian mà tôi luôn tin rằng sẽ nhẹ nhàng, bình yên. 

Hai con trai của tôi đều là tiến sĩ, định cư ở Mỹ, có sự nghiệp vững vàng. Tôi từng nghĩ, với những gì mình đã hy sinh, tuổi già của tôi sẽ không đến mức phải lo nghĩ về cơm áo.

Thế nhưng, chỉ một cuộc trò chuyện video đã khiến tôi "mất ăn mất ngủ".

Những đứa con thành đạt, những hy vọng tưởng như chắc chắn

Con trai cả, Cường, hiện là kỹ sư phần mềm tại Thung lũng Silicon. Con dâu lớn là giáo viên trung học, hai vợ chồng sống sung túc và có một cô con gái đáng yêu 7 tuổi.

Con trai út, Cương, theo bước anh, cũng học tiến sĩ ở Mỹ và hiện là phó giáo sư khoa hóa học tại một trường đại học. Con dâu thứ làm nghiên cứu cùng trường, hai vợ chồng có hai cậu con trai kháu khỉnh.

Tôi tự hào về các con. Mỗi tối nhìn thấy cháu nội qua màn hình điện thoại, tim tôi lại ấm lại. Tôi vẫn luôn tin rằng bước sang tuổi nghỉ hưu, mình sẽ được phần nào an lòng, bởi con thành đạt thì cha mẹ chắc chắn đỡ vất vả.

Nhưng hóa ra, cuộc đời không đoán trước được điều gì.

edit-nghi-huu-2-1764837147300620163135.jpeg

Thì ra, nếu tôi không nhắc đến, các con cũng không chủ động nghĩ tới chuyện chu cấp cho mẹ trong những năm tháng nghỉ hưu. Ảnh minh họa

Câu hỏi khiến tôi nghẹn lại

Trong một buổi trò chuyện gần đây, tôi vô tình nhắc đến chuyện chi phí sinh hoạt sau nghỉ hưu. Cường cau mày: "Mẹ, lương hưu của mẹ không đủ à?"

Tôi thở dài: "Lương hưu giáo viên chỉ khoảng 2–3 nghìn tệ. Ở thành phố thì chẳng đủ bao nhiêu."

Cường hỏi tiếp, rất lịch sự: "Mẹ có muốn chúng con gửi thêm một khoản hàng tháng không?"

Lúc ấy, tim tôi chùng xuống. Thì ra, nếu tôi không nhắc đến, các con cũng không chủ động nghĩ tới chuyện chu cấp cho mẹ trong những năm tháng nghỉ hưu.

Tôi đã bán căn nhà cũ, dồn toàn bộ tiền bạc, sức lực cho hai con đi du học. Tôi chưa bao giờ đòi hỏi hay kỳ vọng được báo đáp. Nhưng khi nghe con hỏi một cách dè dặt như vậy, tôi vẫn thấy trong lòng nghèn nghẹn.

Tôi cố mỉm cười: "Không sao đâu, mẹ còn xoay sở được." Nhưng đêm đó, tôi nằm trằn trọc đến sáng.

Tuổi nghỉ hưu không dễ dàng như tôi tưởng

Tôi tính toán từng khoản chi tiêu: điện, nước, thực phẩm, khám bệnh, tiền sinh hoạt mỗi tháng… Lương hưu lại thấp. Tài sản để dành gần như chẳng còn vì đã dành cho các con.

Rồi tôi nghĩ: "Nếu mình không nói ra, tuổi già này thật sự sống thế nào?"

Tôi quyết định đối mặt. Sáng hôm sau, tôi gọi video cho con trai. "Cường, mẹ sắp nghỉ hưu rồi. Con và em có thể phụ mẹ một ít chi phí mỗi tháng không?"

Cường im lặng một lúc lâu: "Mẹ, nói vậy là mẹ không tin bọn con rồi. Nhưng chi phí bên này cũng nhiều, hàng tháng gửi về đều đặn thì sợ không kham nổi."

Câu nói như một nhát cắt. Tôi cảm thấy lòng mình rơi xuống.

Tôi gọi cho con trai út, nhưng nó cũng nói tương tự: vừa mua nhà, chi phí nặng nề, tạm thời chưa thể gửi về. Tôi cúp máy, lòng nặng như đá.

Hóa ra, tuổi nghỉ hưu của tôi còn bấp bênh hơn tôi nghĩ.

Ánh sáng le lói sau những ngày mất ngủ

Vài ngày sau, Cường chủ động gọi lại. "Mẹ, con xin lỗi. Con đã suy nghĩ nhiều. Con sẽ chu cấp hàng tháng cho mẹ."

Đến tối, Cương, cậu út, cũng gọi về, giọng ngập ngừng nhưng chân thành: "Mẹ yên tâm, con và vợ con sẽ gửi mẹ đều đặn. Tháng sau chúng con về thăm mẹ."

Tôi bật khóc. Không phải vì tiền. Mà vì được con hiểu, được con nghĩ tới.

Tôi bắt đầu cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Tôi chăm sóc nhà cửa, tập thể dục, đọc sách, chơi mạt chược, tận hưởng những ngày tháng nghỉ hưu một cách bình thản hơn. Tôi cảm nhận được sự an toàn mà bấy lâu mình loay hoay tìm kiếm.

Cái kết bất ngờ: Con muốn trở về

Một tháng sau, cả hai con cùng trở về như lời hứa. Nhà cửa rộn ràng tiếng nói cười, tôi cảm thấy tuổi nghỉ hưu của mình bỗng trở nên có ý nghĩa hơn.

Rồi một ngày, Cường gọi video và nói: "Mẹ, vợ chồng con đang tính bán nhà ở Mỹ để chuyển về nước. Con muốn các con được học ở quê hương. Và… con muốn gần mẹ hơn."

Tôi ngồi lặng đi vì xúc động. Tất cả những tủi thân, hoài nghi, thất vọng trước kia bỗng tan như mây khói.

Cuộc sống đúng là một vòng tuần hoàn. Có lúc đen tối, nhưng nếu kiên nhẫn, ánh sáng rồi cũng sẽ đến.

Nghỉ hưu và bài học đắt giá về kỳ vọng

Tôi từng sợ rằng mình sẽ sống cô độc khi nghỉ hưu. Từng nghĩ rằng các con đã thành công rồi sẽ quên mất người mẹ già phía sau. Nhưng hóa ra, mọi hiểu lầm đều xuất phát từ sự thiếu lắng nghe và chia sẻ.

Giờ đây, tôi nói với các con và cũng tự nhủ với chính mình: "Con người phải bao dung, lương thiện. Mình sống tốt thì ông trời không phụ."

Tuổi nghỉ hưu của tôi đã bắt đầu bằng những lo lắng, nhưng lại kết thúc bằng sự thấu hiểu và đoàn tụ. Và có lẽ, đó mới chính là điều quý giá nhất mà một người mẹ mong đợi.

nghi-huu-1-17642285501211938970623-0-34-675-1114-crop-1764228583022989195735.jpgNghỉ hưu sớm suýt khiến hôn nhân tan vỡ: Cái giá phải trả đằng sau giấc mơ tự do tài chính

GĐXH - Nghỉ hưu sớm tưởng chừng là con đường dẫn đến tự do và hạnh phúc trọn vẹn, nhưng thực tế lại chứng minh rằng không ít người đã phải trả giá đắt.

Theo Toutiao

Nguoi-noi-tieng.com (r) © 2008 - 2022