Ngày tôi muốn lấy chồng, bố mẹ tôi đã phản đối dữ dội cuộc hôn nhân của hai đứa vì biết được chồng tôi xuất thân từ vùng quê nghèo khó. Bố anh mất cách đây vài năm, mẹ anh vì quá đau buồn nên thường xuyên đau ốm. Bố mẹ tôi không muốn con gái phải chịu khổ nên mới phản ứng gay gắt như vậy.

Thế nhưng vì tôi quá yêu, tin tưởng anh là một người đàn ông có trách nhiệm nên dù bố mẹ có nói thế nào tôi cũng nhất quyết lấy anh cho bằng được. Sau hơn 1 tháng thuyết phục bố mẹ cũng đồng ý cho chúng tôi kết hôn.

Cưới xong vợ chồng tôi lên thành phố thuê nhà ở. Lúc đầu cuộc sống rất khó khăn, nhưng nhờ làm việc chăm chỉ, anh được thăng chức nên chỉ sau vài năm tích góp hai vợ chồng đã mua được một căn nhà riêng.

Khi nhà cửa đã ổn định, tôi mới sinh con gái đầu lòng. Vì không được bố mẹ hai bên đỡ đần trông con giúp, tiền thuê giúp việc lại ngang với tiền lương của tôi nên hai vợ chồng bàn nhau để tôi nghỉ việc và ở nhà chăm con.

Cuộc sống của vợ chồng tôi cứ thế êm ả trôi qua. Cho tới khi con gái gần 1 tuổi, mẹ chồng tôi đột nhiên đổ bệnh nặng, phải nằm liệt giường. Lúc này anh khuyên tôi đưa con về quê sống để chăm sóc mẹ chồng, còn anh sẽ ở lại trên thành phố kiếm tiền lo cho gia đình. Anh nói, vì là con trai duy nhất trong nhà nên trách nhiệm chắc chắn sẽ thuộc về vợ chồng tôi. Nghe chồng nói có lý, thương mẹ chồng vì bà đối xử với tôi rất tốt, vả lại tôi cũng đang trong thời gian nghỉ việc ở nhà chăm con nên liền đồng ý với chồng đưa con về quê sống.

z5662134571084d926b7d42d6df19713b5868c857d664c-17217569351071868476882.jpg

Ảnh minh họa (Nguồn AI)

Vừa chăm con, vừa chăm mẹ chồng cả ngày tôi quay cuồng trong đống công việc, không lúc nào là tôi được nghỉ ngơi. Chồng thì cuối tuần về một lần, sau đó vì chuyển sang làm ca đêm, công việc bận rộn tối ngày nên anh ít về hơn.

Thức khuya dậy sớm, nhiều lúc mệt mỏi, tôi chỉ biết bật khóc nức nở vì tủi thân, cũng sợ bố mẹ lo lắng nên tôi không dám ca thán lời nào cả. Đến khi con gái đi học mẫu giáo, tôi tìm công việc online làm tại nhà để tiện chăm sóc mẹ chồng, cũng như có thêm thu nhập để trang trải cuộc sống.

Sau gần 2 năm nằm liệt giường, biết bản thân không thể qua khỏi, mẹ chồng gọi tôi đến và nhắn nhủ: "Con à, mẹ biết con trai mẹ nó ngoại tình nhưng con vẫn cố gắng che giấu cho nó vì con sợ bệnh của mẹ nặng thêm và con vẫn luôn hy vọng rằng nó sẽ thay đổi. Nhưng con nghĩ lại xem thái độ của nó đối với con tệ bạc như thế nào? Mẹ mong con sống hạnh phúc, không phải khổ cực vì một người đàn ông không xứng đáng. Nên ly hôn thôi con à!". Nói xong nước mắt bà chảy dài.

Tôi nghe mẹ nói mà chết sững người, không hiểu tại sao chuyện chồng ngoại tình tôi đã giấu kín như vậy rồi mà bà vẫn biết được. Thực ra, khi biết chồng ngoại tình tôi đã nghĩ đến chuyện ly hôn nhưng nghĩ thương con, thương mẹ chồng và tôi còn tin vào lời hứa của chồng sẽ cắt đứt mối quan hệ với người phụ nữ kia. Nhưng sau đó chồng tôi vẫn không thay đổi, tôi gọi điện thì cũng chỉ nhận lại những lời trách móc tệ bạc từ anh. 

Quá thất vọng, tôi chẳng tha thiết gì về anh nữa. Lúc đó tôi nghĩ, thôi thì cứ sống vui vẻ vì thương con, thương mẹ chồng mà thôi.

Sau khi mẹ chồng qua đời, tôi vô cùng ngạc nhiên khi có người của văn phòng luật sư đến thông báo bà để lại di chúc. Trong di chúc mẹ nói để lại toàn bộ tài sản cho tôi và con gái. Còn chồng không được thừa hưởng một xu nào hết! Nghĩ đến việc mẹ chồng làm cho mình, tôi bật khóc nghẹn ngào và thầm cảm ơn bà vì đã nghĩ cho tôi và con gái.

Nguoi-noi-tieng.com (r) © 2008 - 2022