Tôi kể câu chuyện của mình, nghe thì nhỏ bé nhưng lại day dứt cả tuần nay.
Hôm đó nhà em dâu làm lễ đầy tháng cho con trai. Nhà nó giàu có, làm ăn khấm khá, khách khứa đông, kiểu gì khách đến cũng tay xách nách mang nào hộp sữa ngoại, nào vàng vòng, nào phong bì dày cộp.
Tôi thì khác, cuộc sống chật vật, chồng làm công trình khi có khi không, tôi ở nhà buôn bán lặt vặt. Bao năm nay, em dâu nhiều lần chìa tay giúp vợ chồng tôi, từ lúc xây nhà đến khi con tôi nhập học. Càng nghĩ, tôi càng thấy mình phải có chút quà tử tế để đáp lễ, để người ta không chê cười chị chồng chẳng ra gì.
Nhưng trong túi tôi chỉ có hơn một triệu, so với người ta thì chẳng đáng gì. Đêm ấy, tôi nhìn quanh nhà, nghĩ mãi mới liếc sang chiếc laptop cũ của con trai. Nó vẫn đang dùng để học online, thỉnh thoảng làm bài thuyết trình. Tôi tự nhủ, bán đi chắc cũng được vài triệu, rồi cố gắng vay mượn thêm ít nữa, mua một món quà đàng hoàng cho cháu. Cả đêm tôi nằm trằn trọc, nghĩ đến gương mặt con trai khi không còn máy tính, lòng đau như cắt nhưng vẫn nhen nhóm quyết định.

Ảnh minh họa
Sáng hôm sau, tôi đem laptop ra tiệm hỏi giá. Đúng lúc đó, em dâu tôi gọi điện, giọng hớt hải: "Chị Xuân, em nghe cháu nói chị tính bán laptop của thằng bé để mua quà cho con em, có thật không? Trời ơi, sao chị lại nghĩ dại thế?". Tôi lúng túng, chưa kịp trả lời thì nó nói tiếp, giọng nghiêm mà vẫn đầy tình nghĩa: "Em chưa bao giờ cần chị phải tặng gì to tát cả. Điều em muốn là tình cảm trong nhà, là mọi người đến đông đủ, vui vẻ. Laptop là công cụ học tập của cháu, chị đừng bán đi chỉ vì chút sĩ diện. Chị đến tay không cũng được, miễn là chị thương cháu".
Nghe em dâu nói vậy, tôi thấy sống mũi cay xè. Hóa ra bấy lâu nay tôi tự đặt áp lực cho mình, nghĩ rằng tình cảm phải được đong đếm bằng vật chất. Hôm ấy, tôi đến dự đầy tháng chỉ mang một gói bỉm, trong lòng vẫn còn chút ngại ngùng, nhưng khi thấy em dâu vui vẻ nhận, miệng cười rạng rỡ, tôi cũng thấy nhẹ nhõm. Hôm đó, tôi tham dự lễ đầy tháng trong sự tự ti mặc cảm vì nghèo khó nhưng cũng ấm áp vì thấy các em đối xử với tôi rất tử tế, quan tâm chăm sóc chứ không phớt lờ, bỏ mặc.
Nhưng đêm về, tôi vẫn trăn trở rất nhiều. Tôi không biết mình phải báo đáp lòng tốt của các em như thế nào cho tương xứng nữa?