Đêm qua, tôi giật mình tỉnh dậy giữa giấc mơ. Trong mơ, tôi thấy chồng mình đang ôm chặt một người phụ nữ lạ, họ cười với nhau dịu dàng như thể cả thế giới ngoài kia chẳng còn tồn tại. Điều kỳ lạ là tôi không gào khóc, không giận dữ, mà trong lòng lại vang lên một điều ước điên rồ: Xin anh hãy cứ yêu cô ấy, xin đừng quay lại với tôi nữa.
Có lẽ chỉ những ai rơi vào cảnh hôn nhân địa ngục mới hiểu được cảm giác ấy.
Chồng tôi ngoài mặt là người đàn ông thành đạt, đi làm có chức vị, về nhà thì ăn to nói lớn. Ai nhìn vào cũng khen tôi "số hưởng, lấy được người có trách nhiệm". Nhưng chỉ tôi mới biết, đằng sau cánh cửa khép lại, cuộc sống của tôi chẳng khác gì một nhà tù.
Anh kiểm soát từng cuộc điện thoại, từng tin nhắn, đi chợ bao nhiêu tiền cũng phải ghi chép rõ ràng. Tôi đi làm, anh ghen tuông đến mức gọi điện bất kể giờ giấc. Chỉ cần có một đồng nghiệp nam nhắn tin trao đổi công việc, anh có thể nổi cơn thịnh nộ, ném điện thoại xuống đất.
Chưa dừng lại ở đó, những lần anh say rượu về nhà, cơ thể tôi trở thành nơi anh trút giận. Những cái tát, cái đạp, những lời chửi rủa: "Đàn bà vô dụng, sống bám chồng", cứ lặp đi lặp lại đến mức tôi chai sạn. Mỗi sáng soi gương, tôi thấy một người phụ nữ với đôi mắt thâm quầng, da tái nhợt, nụ cười biến mất từ lâu.

Ảnh minh họa
Tôi từng nghĩ đến chuyện ly hôn. Nhưng rồi nhìn mẹ già, nhìn con nhỏ mới học lớp 2, tôi lại nghẹn ngào cất giấy tờ vào ngăn kéo. Tôi sợ mẹ sốc vì mang tiếng "con gái bỏ chồng" (vì mẹ tôi cũng đơn thân nuôi tôi). Tôi sợ con mình thiếu cha, chịu lời ra tiếng vào. Vậy là tôi cắn răng chịu đựng, sống từng ngày như chiếc bóng.
Có lẽ vì thế, giấc mơ đêm qua mới ám ảnh tôi đến vậy. Trong mơ, khi nhìn thấy anh ôm người đàn bà khác, trái tim tôi không còn cảm giác ghen tuông. Thay vào đó là một thứ nhẹ nhõm kỳ lạ. Tôi thậm chí cầu mong: Hãy đi với cô ấy, hãy để tôi yên.
Nghe có vẻ điên rồ, nhưng tôi đã quá kiệt sức để níu kéo. Thà rằng anh thực sự có người khác, tôi sẽ có lý do chính đáng để kết thúc cuộc hôn nhân này. Tôi không cần làm người vợ tốt trong mắt ai nữa, không cần cố gắng tỏ ra gia đình mình hạnh phúc. Tôi chỉ muốn một con đường thoát.
Sáng nay tỉnh dậy, căn nhà vẫn im lìm. Chồng tôi vẫn nằm bên cạnh, ngáy vang, như chưa từng có giấc mơ nào. Nhưng tôi thì khác. Tôi biết mình đã chạm đến giới hạn cuối cùng. Tôi không còn sợ hãi bằng ánh mắt người đời, không còn run rẩy trước tiếng quát tháo của anh. Trong lòng tôi chỉ còn một mong muốn: tự cứu lấy chính mình.
Giấc mơ đêm qua có thể chỉ là sản phẩm của tiềm thức, nhưng với tôi, nó như một hồi chuông báo động. Một cuộc hôn nhân mà đến trong mơ cũng chỉ mong chồng ngoại tình để được giải thoát, thì nó đã chết từ lâu rồi.
Và tôi biết, đã đến lúc phải lựa chọn: hoặc tiếp tục làm tù nhân, hoặc mở cửa bước ra ánh sáng. Nhưng tôi cần chuẩn bị những gì cho chặng đường khó khăn sắp tới?