Người ta vẫn nói, đêm tân hôn là khoảnh khắc ngọt ngào nhất, đáng nhớ nhất trong đời người phụ nữ. Tôi cũng từng mơ về điều đó, từng tưởng tượng chồng sẽ ôm mình, thủ thỉ những lời yêu thương, hạnh phúc trọn vẹn. Nhưng thực tế, cái đêm định mệnh ấy lại trở thành nỗi ám ảnh mà đến giờ, mỗi khi nhớ lại, lòng tôi vẫn nhói lên.

Sau tiệc cưới, khi mọi người đã về hết, chúng tôi trở về căn hộ nhỏ – tổ ấm mới mà hai vợ chồng dành dụm suốt 2 năm để mua. Tôi hồi hộp, ngại ngùng, nhưng cũng chờ đợi… thì chồng bất ngờ lấy từ trong túi áo vest ra một chiếc chìa khóa nhỏ màu bạc, cùng một mảnh giấy gấp gọn. Anh đặt vào tay tôi, giọng trầm xuống:

“Anh xin lỗi, nhưng anh không thể giấu em thêm được. Đây là chìa khóa két, trong đó có tất cả sự thật mà em cần biết”.

Tôi sững sờ. Bao nhiêu kịch bản hiện lên trong đầu: ngoại tình, con riêng, nợ nần? Bàn tay tôi run bần bật, không biết nên mở hay không. Nhưng ánh mắt nghiêm túc của anh khiến tôi hiểu đây không phải trò đùa.

Khi két sắt mở ra, tôi như chết lặng. Bên trong không phải vàng bạc, tiền mặt, mà là một xấp hồ sơ dày cộp: giấy vay ngân hàng, hợp đồng thế chấp căn hộ, vài cuốn sổ tiết kiệm, và đặc biệt là một tập hồ sơ bệnh án cũ kỹ.

Tôi run rẩy lật từng trang. Trên đó là tên chồng tôi, chẩn đoán: bệnh tim bẩm sinh, giai đoạn nguy hiểm . Những kết quả siêu âm, toa thuốc, giấy hẹn mổ… tất cả hiện ra trước mắt tôi như một bản án.

vosocnghenphathienbimatchonggiaukinsuot20namhutq-1755850937227-17558509376341447054422-1755852505828-17558525059171737036212.jpg

Ảnh minh họa

Anh ngồi im, không nói một lời. Tôi vừa khóc, vừa gào lên: “Vì sao đến giờ anh mới nói? Vì sao cưới em rồi anh mới cho em biết sự thật này?”.

Anh cúi mặt, giọng nghẹn lại: “Anh sợ em bỏ anh. Anh sợ em không dám bước vào hôn nhân với một người mà tương lai chẳng biết còn bao nhiêu thời gian. Anh đã vay tiền để chuẩn bị cho ca mổ sắp tới, nhưng nếu lỡ có chuyện gì… thì sổ tiết kiệm và căn hộ này, anh đã để tên em. Anh chỉ mong em không ân hận vì đã chọn anh”.

Tôi bủn rủn chân tay, nước mắt rơi không ngừng. Người ta thường kể những nỗi đau trong đêm tân hôn là phát hiện chồng phản bội, chồng giấu quỹ đen, chồng lộ bộ mặt thật. Còn tôi, nỗi đau lại đến từ việc người đàn ông tôi yêu thương đã gồng mình giấu bệnh tật, một mình gánh nợ, chỉ để tôi được mặc váy cô dâu một cách trọn vẹn.

Đêm ấy, tôi ngồi suốt bên giường, nắm chặt tay anh, lặng lẽ nhìn từng hơi thở. Tôi thấy thương anh đến tận xương tủy, thấy mình thật nhỏ bé trước tình yêu và sự hy sinh ấy.

Người đời hay nói hôn nhân là chiếc giường trải hoa hồng. Nhưng thực tế, hôn nhân chính là dám đối diện với sự thật trần trụi, dẫu có cay đắng đến đâu.

Tôi đã khóc cạn nước mắt đêm hôm đó, nhưng cũng chính khoảnh khắc ấy, tôi tự hứa với mình: D ù phía trước là bệnh viện, dao mổ, hay nợ nần, tôi cũng sẽ cùng anh đi qua. Bởi tình yêu thật sự không phải lúc nào cũng ngọt ngào, mà là ở lại khi giông bão ập đến.

Nguoi-noi-tieng.com (r) © 2008 - 2022