Chị gái là niềm tự hào gia đình

Tôi họ Châu, năm nay 52 tuổi. Từ nhỏ, chị gái là người thân thiết với tôi nhất. Chúng tôi còn có một người anh. Tính cách của anh khá trầm mặc ít nói, không giống chúng tôi nên có đôi chút khoảng cách.

Chị là niềm tự hào của cả nhà. Chị tôi học rất giỏi. Sau khi tốt nghiệp thì làm giáo viên toán ở một trường tiểu học thành phố.

So với chị, tôi kém xa. Cả hai vợ chồng tôi chỉ là công nhân bình thường.

Cách đây 10 năm, chúng tôi muốn xây một căn nhà nhưng chưa có đủ tiền nên muốn mượn người thân chút ít.

photo-1724038811134-17240388120051288046498-1724041625023-1724041626341368391792.png

Lúc đầu, tôi nói chuyện với anh trai và chị dâu. Chị dâu vừa nghe liền nói rằng không có tiền. Không còn cách nào khác, tôi đành nhờ chị gái.

Chị cho tôi mượn 5 vạn NDT (tương đương với 210 triệu VND). Lúc đó, tôi vô cùng cảm động. Chị chỉ có một yêu cầu là viết một tờ giấy ghi nợ vì đây là tiền chung của hai vợ chồng.

Về nhà, tôi vội vàng làm theo yêu cầu của chị. Nhưng đến nơi, chị không đồng ý vì chị muốn cả chồng tôi ký vào tờ giấy.

Vì chuyện này, tôi dành về nhà thêm một chuyến. Tuy nhiên, chồng tôi lại không muốn. Sau bao lần giải thích, thuyết phục, chồng tôi mới chịu ký vào.

Luôn biết ơn chị gái

Trong những ngày tháng khó khăn, chị gái đã giúp đỡ tôi không chút ngần ngại, vì thế tôi rất biết ơn. Những năm ấy, tôi không dám ăn, dám mặc, chắt chiu từng đồng để tiết kiệm tiền trả chị. Lúc trả, tôi muốn đưa chị chút tiền lãi nhưng chị nhất quyết không lấy nên tôi mua hai chai rượu thượng hạng cho anh rể, một chiếc áo lông vũ tặng chị.

Trong suy nghĩ của tôi, chị là gia đình, là người nhà, nên tôi không muốn chị thiệt thòi.

Ân tình của chị, tôi không bao giờ quên. Tôi tự nhủ, nếu sau này chị có việc gì cần nhờ vả, tôi sẽ sẵn sàng giúp đỡ.

Hai năm trước, tôi nghỉ hưu. Chị tôi bị bệnh phải nằm viện. Ngày hôm đó đi thăm chị, chị tâm sự với tôi vài điều giấu kín trong lòng.

Chị kể là anh rể phải đi làm, con dâu con trai thì bận rộn công việc nên chị đành phải thuê người giúp việc. Nhưng, để người ngoài chăm sóc chị không tin tưởng. Thấy vậy tôi liền ngỏ ý, sang chăm sóc chị.

Quãng thời gian ấy, tổng cộng là 15 ngày. Ban ngày, tôi đưa chị đi kiểm tra, truyền máu. Rảnh một chút thì đi chợ, nấu cơm rồi mang đến bệnh viện. Ban đêm, tôi ngủ luôn ở bệnh viện cho tiện. Lúc đầu chị có vẻ hơi ngại, nhưng sau cũng quen dần.

Chuyện nhỏ là rõ tình chị em

Về sau, có một số chuyện làm tôi có chút tủi thân.

Đêm hôm ấy trời trở lạnh, tôi không ngủ được nên sáng hôm sau đau đầu. Vì mệt, tôi không thể nào đi chợ như mọi ngày. Thay vì cảm thông, thì chị đã trách tôi không nấu cơm. Trong khi ấy, chị biết tôi cả đêm ngủ trên ghế, không có chăn nên rất lạnh.

Lúc sau, chị gọi điện cho con trai mang cơm đến. Khi ấy, tôi không có ở trong phòng vì đi lấy chút nước nóng. Do bình nước ở bệnh viện rất nhiều người xếp hàng đứng lấy nên tôi chờ khá lâu.

Đi lấy nước về, tôi bước vào phòng thì nghe thấy tiếng cười đùa nói nói của hai mẹ con chị. Tôi nhìn lướt qua bàn ăn thì chỉ thấy phần cơm của chị mà không có của mình. Cháu trai thấy tôi, cháu hỏi tôi ăn cơm chưa. Chưa kịp nói, chị tôi liền lên tiếng:

-Dì của con không ăn đâu, dì bị cảm cúm, bụng dạ không tốt.

Nói rồi, chị bảo cháu đi về vì ở bệnh viện nhiều vi khuẩn, ở đây đã có tôi lo.

Ngày hôm đó, trong lòng tôi có chút gì đó buồn lòng, tủi thân. Đêm, tôi không thể ngủ được, cứ nghĩ bao nhiêu năm nay, chị đối xử tốt với tôi, cho tôi mượn tiền mà giờ lại có thái độ khác như vậy.

Sau 15 ngày ở viện, cuối cùng chị được về nhà.

Nhận ra cách sống của chị

Vốn dĩ tôi nghĩ rằng, chị là người thân của tôi, việc quan tâm chị là điều tôi nên làm. Tôi cũng nghĩ chị có cùng suy nghĩ với tôi cho đến khi tôi nằm viện phẫu thuật, chị tôi một lần cũng không đến thăm.

photo-1724038814117-172403881438026756056-1724041633761-1724041633923898946169.png

Lúc nằm viện, chồng tôi hỏi muốn báo cho người nhà không. Tôi không muốn phiền lụy ai nên nói không.

Nói là vậy, nhưng trong một lần, gia đình tôi có cỗ nên mời con cháu trong nhà đến ăn cơm. Mọi người không thấy tôi liền hỏi thăm. Không dấu được, chồng tôi đành kể hết sự tình.

Biết chuyện, tôi trách chồng quá lời, làm cho gia đình chị gái tôi phải lo lắng. Tôi nghĩ là chắc nay mai chị sẽ đến thăm tôi.

Đợi đến hơn một tuần, nhưng tôi không thấy bóng dáng chị đến.

Phải đến khi tôi xuất viện, chị mới đến nhà thăm tôi. Chị mua cho tôi một hộp sữa, một ít hoa quả và một phong bì 600 NDT (tương đương với 2,1 triệu VND). Chỗ tiền này tôi không nhận bảo chị cầm về.

Từ đầu đến cuối, chị không hề giải thích một câu rằng tại sao chị biết chuyện mà không đến thăm tôi hay gọi cho tôi một cuộc điện thoại hỏi han. Chị chỉ nói qua là phải ở nhà chăm cháu ngoại. Nói rồi chị mở điện thoại cho tôi xem ảnh cháu nội của chị.

Nhìn thấy sự thái độ hời hợt của chị tôi càng đau lòng. Sau chuyện này, tôi mới nhận ra, đối với chị, tôi không hề quan trọng để chị có thể quan tâm. Năm ấy, chị cho tôi mượn tiền nên tôi đối xử hết lòng. Còn chị, chị nghĩ rằng vì không nợ nần tôi điều gì nên trong khoảng thời gian tôi nằm viện chị không hề hỏi han một câu.

Nhưng nghĩ lại, tôi vẫn còn có chồng ở bên cạnh chăm sóc, con cái xin nghỉ để ở viện tôi. Tôi còn gì mãn nguyện hơn.

Nguoi-noi-tieng.com (r) © 2008 - 2022