Ai nhìn vào cuộc sống của tôi cũng thầm ghen tị. Một người chồng hiền lành, không trai gái, không rượu bia, không cờ bạc. Hai đứa con ngoan ngoãn, học hành chăm chỉ. Một ngôi nhà sạch sẽ, mâm cơm tối luôn đủ canh – mặn – rau.

Tôi từng nghĩ mình may mắn. Mà đúng, tôi vẫn nghĩ vậy… cho đến khi bắt đầu cảm thấy cô đơn ngay trong chính ngôi nhà của mình.

Có thứ còn đáng sợ hơn ngoại tình

Chồng tôi về nhà đúng giờ, nhưng luôn trong trạng thái mệt mỏi, cắm mặt vào điện thoại hoặc ti vi. Anh không nói chuyện nhiều. Tôi hỏi gì thì trả lời nấy, nhưng chưa bao giờ tự hỏi tôi điều gì.

c6877c8367505a4cdfe0b1b9d8f1d99e-1750067792723-1750067793825966286298-1750076592864-17500765929331945613688.jpg

Ảnh minh họa

Có những bữa ăn tối kéo dài 20 phút nhưng chỉ có tiếng muỗng chạm bát. Có những ngày tôi mặc chiếc váy mới mua, anh cũng không nhìn. Có những đêm tôi nằm sát bên, nhưng thấy như cách anh cả một đại dương. Tôi đã từng nghĩ: "Chắc do mình nhạy cảm". Nhưng cảm xúc không biết nói dối. Và tôi đang thấy trống rỗng, buốt giá.

Tôi nhớ từng đọc 1 câu nói của nhà trị liệu hôn nhân người Bỉ, Esther Perel: "Không phải ai rời bỏ bạn cũng là phản bội. Đôi khi, người ở lại mới là kẻ 'thay lòng'".

Tôi không phát hiện chồng ngoại tình. Nhưng có điều gì đó trong tôi đã vỡ vụn bởi cảm giác bị bỏ rơi lặp đi lặp lại mỗi ngày, bằng sự thờ ơ lạnh lùng và im lặng kéo dài.

Một tối, khi chúng tôi "bắt đầu" rồi thất bại, anh ấy nằm cạnh tôi ngáy o o 1 cách vô tri, còn tôi thì cười nhạt, bật Sex/Life xem lại. Cảnh Billie ngồi trước máy tính, gõ lại những dòng nhật ký về đời sống cũ, tôi bất giác rơi nước mắt. Không vì cô ấy nhớ tình cũ mà vì cô ấy đã từng là một người đàn bà sống động, rực lửa, đầy xúc cảm. Còn tôi thì sao? Tôi đã trở thành một người vô hình ngay trong chính đời mình.

"Tôi không cần một ai để yêu tôi. Tôi chỉ cần được cảm thấy mình còn tồn tại" , trích nhật ký nhân vật Billie, Sex/Life, Phần 1, Tập 5

Tôi bắt đầu nhận ra mình đã sống quá lâu trong sự "đủ đầy" mà người ngoài tưởng tượng và trong sự "lạnh nhạt" mà bản thân cố phủ nhận.

Tôi đã từng cố trò chuyện, cố mở lòng, cố hỏi anh rằng: "Anh có còn thấy em đẹp không?", "Mình có còn là vợ chồng, hay chỉ là bạn cùng nhà?". Nhưng anh không biết trả lời. Hoặc anh nghĩ tôi đang làm quá. Mỗi lần tôi gợi chuyện, không khí lại ngột ngạt. Tôi buông xuôi.

Chồng tôi chưa từng phản bội bằng thể xác. Nhưng anh đã phản bội bằng việc không còn lắng nghe tôi, không còn hiện diện với tôi, không còn làm tôi cảm thấy mình có giá trị trong mắt anh.

Và điều đau lòng nhất là: tôi để mặc nó xảy ra suốt nhiều năm, vì cứ nghĩ "đàn ông ai cũng vậy", "miễn không ngoại tình là tốt rồi".

Tôi chọn tha thứ không phải cho anh, mà cho chính tôi

base64-1750068043549233654355-1750076593419-1750076593494679517722.jpeg

Ảnh minh họa

Tôi bắt đầu quay lại với chính mình. Mỗi buổi sáng, tôi dậy sớm hơn 30 phút, tập vài động tác yoga, pha cho mình một tách trà, đọc vài trang sách. Tôi ghi xuống một điều khiến mình biết ơn trong ngày hôm trước. Không phải để ai nhìn thấy mà để chính tôi không quên rằng tôi đang sống.

Tôi cũng đi gặp chuyên gia tâm lý. Và có một câu nói khiến tôi nhớ mãi: "Sự im lặng kéo dài trong một mối quan hệ không chỉ giết chết tình yêu mà còn giết chết chính cái tôi".

Tôi không muốn rời bỏ hôn nhân này. Nhưng tôi cũng không thể tiếp tục là một người vợ vô hình. Tôi viết một bức thư tay cho chồng. Trong đó, tôi không trách móc, chỉ kể thật. Rằng tôi đã từng rất cố gắng, từng rất yêu anh, nhưng cũng từng rất cô đơn. Rằng tôi cần một người bạn đời không chỉ là người ở bên, mà là người hiện diện.

Anh đọc và im lặng rất lâu. Nhưng cuối cùng, anh nói: "Anh xin lỗi. Anh đã nghĩ chỉ cần anh ở đây là đủ".

Tôi không mong mọi thứ sẽ thay đổi ngay lập tức. Nhưng ít nhất, tôi đã nói ra. Tôi đã không im lặng nữa.

Phản bội không chỉ là một cái hôn vụng trộm, hay một tin nhắn lén lút lúc nửa đêm. Phản bội có thể đến từ việc bạn ngừng hỏi: "Hôm nay em thế nào?", từ việc bạn quên mất ánh mắt người phụ nữ từng vì bạn mà rực rỡ.

Nếu bạn đang sống trong một mối quan hệ mà cảm xúc của bạn không còn được quan tâm – đừng im lặng. Hãy lên tiếng. Không phải để đòi hỏi, mà để nhắc người kia rằng bạn vẫn đang tồn tại. Và bạn xứng đáng được nhìn thấy, được lắng nghe, được yêu thương theo cách trọn vẹn nhất.

Nguoi-noi-tieng.com (r) © 2008 - 2022