Bố chồng tôi mất cách đây nửa năm vì đột quỵ. Ông vốn là người nghiêm khắc, ít nói nhưng thương con thương cháu, đặc biệt là rất nể tôi vì tôi biết giữ nền nếp. Trong nhà, ai cũng nghĩ mẹ chồng sẽ buồn bã và muốn ở lại quê, vì suốt hơn ba mươi năm bà chưa từng rời khỏi ngôi nhà ấy. Nhưng chỉ vài tuần sau đám tang, bà chủ động gọi cho tôi, nói giọng nhỏ nhẹ: "Mẹ tính dọn lên ở cùng vợ chồng con, chứ ở quê trống trải lắm".

Tôi hơi bất ngờ. Trước giờ, bà sống tự do, quen có hàng xóm bầu bạn, sao lại muốn dọn lên thành phố – nơi chúng tôi ở trong căn hộ chỉ hơn 70m2? Chồng tôi thì mừng rỡ, bảo "mẹ ở cùng cho vui", nên tôi cũng không phản đối. Nhưng từ ngày bà đến, tôi thấy trong nhà có nhiều chuyện lạ.

c718bfda-035f-4460-9883-9d85cdadd7a0-1761367341506-1761367341988665637538-1761385342645-17613853427741621839109.jpg

Ảnh minh họa

Ban đêm, bà thường thức khuya, đi lại trong phòng khách. Có lần tôi dậy uống nước, thấy bà đứng nhìn chằm chằm vào tấm ảnh cưới của tôi và chồng, rồi khẽ thở dài. Sáng hôm sau hỏi, bà chỉ cười trừ, bảo "mất ngủ thôi con".

Vài hôm sau, tôi tình cờ phát hiện trong tủ bà cất một hộp gỗ, bên trong là tấm áo sơ mi cũ của bố chồng, vẫn còn nguyên mùi hương thuốc lá. Đêm nào bà cũng đem ra ôm, lẩm bẩm nói chuyện. Tôi kể lại với chồng, anh bảo: "Bà nhớ ông, em đừng suy diễn". Tôi gật đầu, nhưng cảm giác bất an vẫn lớn dần.

Rồi một tối, tôi về sớm hơn thường lệ, thấy cửa phòng bà khép hờ. Bên trong, bà đang nói chuyện điện thoại, giọng căng thẳng: "Không được đâu, tôi không bán, nhà đó còn ông ấy, bán là có chuyện…". Tôi lặng người. Hóa ra, căn nhà ở quê mà chúng tôi tưởng bà định sang tên cho chồng tôi, bà vẫn giữ lại, không dám đụng đến. Sau khi ông mất, bà khăng khăng lên thành phố ở cùng không phải vì cô đơn, mà vì trong nhà cũ, bà tin rằng… ông vẫn ở đó.

Tối ấy, bà thú nhận: "Mẹ thấy bố con về mấy lần. Đêm nào cũng nghe tiếng mở cửa, tiếng dép lẹp xẹp quanh giường. Mẹ sợ nhưng cũng thương, không dám rời đi mà không báo ông một tiếng..."

Nghe xong, tôi lạnh sống lưng. Tôi không biết đó là do nỗi nhớ hay do niềm tin quá sâu của một người vợ già. Nhưng từ hôm ấy, mỗi khi nhìn bà ngồi lặng lẽ trước hiên, tôi lại thấy trong ánh mắt bà không chỉ có nỗi cô đơn, mà còn là điều gì đó day dứt, ám ảnh.

Căn nhà nhỏ nay thêm người, nhưng lại trĩu nặng những điều chẳng thể gọi tên. Làm thế nào để mẹ chồng tôi bớt ám ảnh, tôi có nên đưa bà đi khám tâm lý không?

Nguoi-noi-tieng.com (r) © 2008 - 2022