Tôi lấy chồng khi đã hơn 35 tuổi. Chồng nhỏ hơn tôi 4 tuổi, là nhân viên bảo vệ của siêu thị, làm theo ca, lương ổn định nhưng không cao. Vì quen biết nhau qua mai mối nên chúng tôi không tìm hiểu rõ về đối phương. Lúc đó, tôi thấy anh cũng tốt, hiền lành, ít nói, biết nấu ăn; phù hợp với tiêu chí bạn đời của mình. Tôi không thiếu tiền bởi công việc kinh doanh của tôi khá phát đạt, tôi chỉ cần tìm một người đàn ông biết chăm sóc gia đình là đủ rồi.

Khi tổ chức lễ cưới, tôi cũng chịu tiền các khoản nhiều hơn chồng. Anh nói mình làm lương thấp, tiết kiệm không được bao nhiêu nên chỉ sắm 2 chiếc nhẫn cưới, tiền xe đưa đón dâu. Mọi chi phí còn lại, từ tiền thuê váy áo, thuê sảnh cưới hay tiền thiệp cưới, tôi đều phải lo. Dù bực mình, tôi vẫn cố chịu vì nghĩ đây là ngày lễ trọng đại của mình, mình chi tiền cũng là điều hiển nhiên.

Sống với nhau 2 năm nay, tôi biến thành "siêu nhân" theo đúng nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Chồng không hề phụ tôi việc nhà, kể cả nấu cơm. Tôi vừa lo quán xuyến 2 cửa hàng thời trang, vừa lo chuyện nấu nướng, dọn dẹp. Quá mệt mỏi, tôi bảo chồng làm phụ thì anh nói đó là chuyện của đàn bà, anh không đụng tay vào. Tôi phải thuê người giúp việc để phụ mình, còn chồng vẫn nhởn nhơ đi làm, về nhà là nằm dài chơi điện thoại.

72370-17065813336271821374476.jpg

Con sốt cao nhưng chồng vẫn không chịu về đưa con đi viện. (Ảnh minh họa)

Nửa năm nay, kinh tế suy thoái, tôi đau đầu cố gắng kéo lại chuyện kinh doanh nhưng vẫn không thành. Thua lỗ, tôi buộc phải đóng cửa một cửa hàng, duy trì cửa hàng còn lại trong tình trạng không mấy khả quan. Tiền bạc không còn dư dả nữa nhưng chồng tôi vẫn giữ thói quen sống sang chảnh. Anh đòi đi ăn nhà hàng, đòi tôi biếu tiền bố mẹ chồng, đòi tôi mua thứ này thứ kia. Tôi không đồng ý thì anh hờn dỗi, bỏ đến nhà đồng nghiệp ở qua đêm. Tình cảm vợ chồng ngày càng rạn nứt đến nỗi không tìm được tiếng nói chung.

Tuần trước, con trai gần 1 tuổi bị sốt cao lúc nửa đêm. Chồng tôi như thường lệ, lại đến nhà đồng nghiệp ngủ lại chỉ vì tôi không mua cho anh cái đồng hồ hàng hiệu. Tôi cho con trai uống thuốc mà bé vẫn nóng hầm hập nên đành gọi điện cho chồng về chở con đến viện. Vậy mà anh lại chì chiết tôi làm phiền giấc ngủ, đợi sáng rồi tính tiếp. Nói rồi, chưa kịp đợi tôi hỏi gì thêm, anh tắt máy.

Tôi bật cười cay đắng, thu dọn đồ đạc, tự lái ô tô chở con về nhà ngoại ngay trong đêm. Cũng may con trai tôi hạ sốt, chịu ngủ ngoan nên sáng sớm hôm sau, mẹ và tôi đưa bé đến viện. Còn chồng tôi về nhà nhưng không vào nhà được (do tôi thay đổi mật khẩu cửa) nên gọi điện í ới, hết mắng chửi đến năn nỉ tôi đọc mật khẩu. Tôi chỉ bảo anh về nhà bố mẹ đi, đợi tòa án gọi. Sau chuyện lần này, tôi không còn một chút tình cảm nào cho chồng nữa và chắc chắn sẽ ly hôn. Tôi chỉ tiếc cho khoảng thời gian vừa qua của mình thôi.

Nguoi-noi-tieng.com (r) © 2008 - 2022