Hôm nay, khi ngồi viết lại những dòng này, tôi vẫn còn rùng mình khi nhớ về ngày cưới của mình – lẽ ra phải là ngày hạnh phúc nhất đời, nhưng lại trở thành kỷ niệm đầy nước mắt.
Đám cưới của tôi và anh được tổ chức linh đình, họ hàng, bạn bè khắp nơi cùng tụ họp. Vì theo phong tục gia đình, khách mừng chủ yếu bằng tiền mặt, tất cả được bỏ chung vào một chiếc thùng đặt ở bàn lễ tân. Tôi nhớ hôm ấy có hơn 300 khách đến dự, ai nấy đều vui vẻ chúc tụng, cười nói rộn ràng. Tôi vẫn còn nhìn thấy mẹ tôi rơm rớm nước mắt khi nắm tay tôi trao dâu, còn anh thì nắm chặt tay tôi, ánh mắt đầy tự hào.
Tiệc cưới đang vào hồi náo nhiệt, tôi cùng chồng và bạn bè nhảy múa trên sân khấu. Tiếng nhạc vang dội, tiếng cười nói giòn tan, tôi nghĩ rằng mình đang sống trong giấc mơ ngọt ngào nhất. Nhưng chỉ vài phút sau, tất cả sụp đổ.
Khi âm nhạc ngừng, một người bạn chạy vội đến bên tôi, thì thầm rằng chiếc thùng tiền mừng đã biến mất. Tôi chết lặng. Tai ù đi, mắt tối sầm lại. Tôi không còn đứng vững trên sân khấu nữa mà ngã quỵ, nước mắt tuôn trào. Mọi người nháo nhào tìm kiếm, nhưng chiếc thùng chứa số tiền lớn – ước chừng hơn hai tỷ đồng – đã không còn.
Tôi vừa xấu hổ, vừa đau đớn. Ngày trọng đại của tôi, lẽ ra chỉ toàn tiếng cười và niềm vui, lại biến thành một vụ việc khiến cả họ hàng bàn tán. Tôi nhìn sang chồng, thấy anh cố giữ bình tĩnh, an ủi tôi, nhưng trong ánh mắt anh cũng không giấu nổi sự thất vọng.

Danh tính kẻ trộm thùng tiền mừng cưới khiến cô dâu bị sốc. (Ảnh minh họa)
Cảnh sát được báo tin, bắt đầu điều tra. Lúc đó, ai cũng nghĩ có kẻ lạ mặt trà trộn vào tiệc cưới. Nhưng rồi, khi mọi chuyện dần sáng tỏ, tim tôi lại thêm một lần nhói đau. Người lấy đi thùng tiền không ai xa lạ, mà chính là anh họ xa bên nhà chồng.
Nghe tin ấy, tôi không thể tin nổi. Anh họ ấy vốn hiền lành, ít nói, cả buổi cưới vẫn ngồi lặng lẽ một góc. Không ngờ, đằng sau vẻ ngoài bình lặng ấy là một quyết định dại dột. Người ta nói, anh vì làm ăn thua lỗ, nợ nần chồng chất, quẫn bách đến mức làm liều trong chính ngày vui của em mình.
Biết được sự thật, tôi vừa giận, vừa thương. Giận vì anh đã đẩy chúng tôi vào tình thế ê chề trước bao người. Nhưng thương, bởi có lẽ anh đã đi đến bước đường cùng mới hành động như vậy. Tôi không thể hình dung nổi cảm giác tuyệt vọng nào đã khiến một người đàn ông dám trộm tiền mừng cưới của em họ mình.
Sau vài ngày, anh tìm đến, quỳ xuống trước mặt vợ chồng tôi, bật khóc xin lỗi. Anh nói rằng bản thân ân hận vô cùng, rằng suốt mấy đêm qua không ngủ nổi, chỉ mong chúng tôi tha thứ. Anh hứa sẽ hoàn trả lại toàn bộ số tiền, dẫu phải mất nhiều năm làm việc cật lực.
Nghe những lời ấy, tôi lặng im. Trong lòng tôi lẫn lộn đủ thứ cảm xúc: giận dữ, thất vọng, nhưng cũng xen chút xót xa. Tiền mất có thể tìm lại, nhưng vết nứt trong tình thân thì khó hàn gắn. Nhìn người anh họ quỳ trước mặt, tôi không biết nên cứng rắn hay mềm lòng.
Đám cưới của tôi đã không còn vẹn nguyên như giấc mơ ban đầu. Thay vào đó, nó để lại một bài toán khó: Tôi phải xử lý thế nào để vừa giữ được công bằng, vừa không đánh mất tình thân? Tha thứ hay nghiêm khắc? Đó là câu trả lời mà đến giờ, tôi vẫn chưa tìm ra…
Kim Tiền