
Nếu có ai hỏi tôi kỷ niệm nào khiến cả nhà chồng im phăng phắc như bị "đứng hình", thì đó chính là buổi sáng mẹ chồng mang 5 tỷ sang tận nhà, đặt trước mặt tôi mà nói: "Con giữ lấy, đừng để ai động vào".
Nghe qua thì tưởng phim, nhưng mọi chuyện lại rất thật và đến giờ nghĩ lại tôi vẫn thấy rưng rưng.
Tôi và chồng cưới nhau đã 7 năm. Anh là con trưởng, nhà có hai anh em, em gái đã lấy chồng. Sau cưới, chúng tôi sống riêng nhưng chỉ cách nhà bố mẹ chồng vài cây số. Gia đình chồng tôi có cửa hàng nội thất lớn, chồng làm cùng bố, còn tôi đi làm văn phòng bình thường.
Gần đây, công việc của bố con họ gặp trục trặc hàng tồn kho nhiều, dòng tiền tắc nghẽn. Tôi từng nghe loáng thoáng chuyện bố chồng muốn vay thêm vốn từ người quen để xoay xở, nhưng không bàn bạc gì với ai. Chồng tôi cũng hùa theo, nghĩ "có mẹ lo hết".
Thế rồi một hôm, mẹ chồng gọi điện bảo sẽ qua chơi. Tôi còn tưởng bà sang đòi cháu về nhà nội. Nào ngờ, bà đi taxi, tay cầm túi lớn, mặt nghiêm nghị. Vừa vào nhà, bà mở túi rút ra sổ tiết kiệm và một tờ giấy, đặt trước mặt tôi:
"Đây là sổ đứng tên con. Tổng 5 tỷ. Từ giờ trở đi, con giữ hộ mẹ. Nếu bố và anh con muốn dùng vào việc gì, con cứ hỏi rõ ràng, ký giấy đàng hoàng. Mẹ tin con nhất".
Tôi sững sờ. Chồng tôi ngồi cạnh thì tái mặt, lắp bắp hỏi lý do tại sao lại đưa cho con dâu chứ không phải con trai.
Bà nhìn thẳng vào con trai, nói chậm rãi:

Ảnh minh họa
"Vì mẹ hiểu con trai mẹ lắm. Gặp chuyện là nóng ruột, dễ bị người ta nịnh rồi ký bừa. Mẹ cần một người tỉnh táo, biết tính toán, mà người đó là vợ con".
Tôi không biết nói gì ngoài việc cúi đầu cảm ơn sự tín nhiệm của bà. Bà còn nói thêm, số tiền ấy là phần tích cóp cả đời của hai ông bà, phòng khi tuổi già có việc cần. Nhưng sau mấy lần thấy bố chồng có ý muốn cầm cố nhà, bà sợ mất hết nên quyết định "trao quyền kiểm soát" cho tôi – người không mang họ Nguyễn nhưng luôn coi trọng đồng tiền của nhà chồng hơn cả con ruột.
Tôi bàng hoàng. Hóa ra, từ những lần tôi tự tay cất giữ sổ đỏ, kiểm tra hóa đơn khi bố mẹ làm ăn, bà đều âm thầm quan sát. Bà bảo: "Nhà này không cần người khéo miệng, chỉ cần người giữ được gốc".
Từ hôm đó, chồng tôi thay đổi hẳn. Anh không còn càm ràm "vợ kiểm soát tiền" mà chủ động bàn bạc từng khoản chi. Có lẽ anh hiểu, mẹ tin tôi không phải để chia rẽ, mà là để giữ cho gia đình đứng vững.
Câu chuyện 5 tỷ không chỉ khiến nhà chồng im lặng mà còn khiến tôi hiểu một điều: Trong hôn nhân, niềm tin đôi khi không nằm ở lời hứa, mà nằm ở cách mỗi người đối diện với tiền bạc, trách nhiệm và lòng trung thực.