Tôi vẫn nhớ rõ buổi tối hôm đó, chúng tôi cãi nhau một trận khá lớn. Kể từ khi cưới đến giờ đã hơn 5 năm, chưa có trận nào chúng tôi căng thẳng đến vậy.

Chồng tôi, một người đàn ông có vẻ ngoài điềm đạm, tử tế, nhưng lại rất cố chấp. Mâu thuẫn đơn giản thôi – là chuyện mẹ anh lên ở cùng. Tôi bảo đợi thêm vài tháng để tôi sắp xếp công việc, còn anh thì gắt lên như thể tôi hỗn với mẹ mình. Càng nói càng bực, anh quát tôi: "Cô sống kiểu gì mà ngay cả mẹ tôi cũng không thể chịu nổi?".

Tôi không khóc, chỉ lẳng lặng bước vào phòng đóng sầm cửa. Lúc mở ra, anh đã đi đâu mất. Tôi cũng chả thiết ở nhà, để anh đón mẹ lên mà báo hiếu. Nghĩ là làm, tôi nhặt ít đồ cá nhân rồi dắt xe đi.

Đêm ấy tôi bung xõa hết mình, đi nhậu với đám bạn, đi xem phim đêm, làm mọi thứ đã quá lâu tôi không được làm. "Muốn thử chiến tranh lạnh à? Được thôi", tôi thầm nghĩ, xem ai thắng ai.

Nhưng sáng hôm sau, khi trở về, mọi thứ như hóa thành một giấc mơ kỳ lạ.

Ngồi phòng khách nhà tôi có 2 người đàn ông lạ, vẻ mặt căng thẳng. Chồng tôi thì nằm ở sofa, chân tay vung vẩy, miệng cười sằng sặc rồi chửi bới lung tung như kẻ say rượu.

adhjkhgjk-17069676041501149065380-1749717157330-17497171576381875529319-1749719361653-1749719361732399211014.jpg

Ảnh minh họa

Tôi suýt hét lên. Chồng tôi tóc tai rối bù, áo sơ mi nhàu nhĩ, chân trần, đôi mắt đờ đẫn vô hồn. Nhưng lạ nhất là tiếng cười của anh. Anh cười sằng sặc, liên tục, khan đặc, nhức nhối, 2 người đàn ông kia liên tục giữ tay rồi xoa dịu.

Tôi lao tới, người run lên: "Anh bị gì vậy? Anh say à? Anh đang đùa đúng không?".

Một trong hai người đàn ông (sau này tôi mới biết là bác sĩ tâm lý mà chồng tôi quen trong CLB đá bóng) kéo tôi sang một bên và nói nhỏ: "Anh ấy có dấu hiệu rối loạn lo âu cấp tính kèm phản ứng hoang tưởng nhẹ. Có lẽ do dồn nén lâu ngày, cô để ý chồng nhé, đừng để anh ấy kích động".

Tôi ngồi thụp, bần thần người.

Chẳng ai tin nổi người đàn ông điềm đạm mà tôi luôn dựa vào lại có thể đổ gục bất cứ lúc nào. Họ bảo anh đã tới phòng khám lúc nửa đêm, khóc, cười, kể chuyện mẹ – vợ – áp lực công việc và cả cảm giác bị kẹt trong một cuộc sống mà mình không điều khiển được. Rồi bất ngờ gào lên rằng "tôi muốn biến mất, tôi mệt quá rồi".

Đêm đó, anh được tiêm thuốc an thần nhẹ và nghỉ lại để theo dõi. Tôi nhìn anh nằm trên ghế, thiêm thiếp ngủ sau một tràng cười đau đớn. Còn tôi thì ngồi dưới đất, ôm mặt khóc không thành tiếng.

Tôi từng nghĩ mình mệt mỏi vì phải gồng gánh quá nhiều trong cuộc hôn nhân này. Nhưng tôi chưa bao giờ dừng lại để hỏi: "Anh có mệt không?".

Có những người đàn ông mang vẻ ngoài cứng cỏi, nhưng bên trong lại mềm yếu hơn cả ta tưởng. Và có những nụ cười không phải vì hạnh phúc, mà là cách họ gào thét giữa tuyệt vọng. Đừng đợi đến lúc ai đó ngã quỵ mới vội vàng chạy đến, bởi có những vết rạn tâm lý nếu chậm một nhịp sẽ không bao giờ lành lại.

Nguoi-noi-tieng.com (r) © 2008 - 2022