Đến giờ tôi vẫn không thể hiểu nổi cách mà mình đang sống. 29 tuổi, làm kế toán trong một công ty ổn định, có chồng, có con, lẽ ra tôi phải thấy hài lòng, nhưng càng ngày tôi càng cảm thấy cuộc hôn nhân của mình giống như một cái bẫy, nhốt chặt tự do và cả lòng tự trọng của tôi.

Chồng tôi – Hùng – là một người gia trưởng. Cưới nhau được ba năm, anh ấy chưa từng để tôi cầm lương của anh một ngày nào. Tất cả mọi chi tiêu trong nhà đều được tính toán tỉ mỉ, từ tiền điện, nước đến từng bó rau, cân thịt. Lúc đầu, tôi nghĩ chồng tiết kiệm là tốt, nhưng dần dần tôi mới nhận ra, tiết kiệm của anh chỉ là với tôi, còn với em gái anh – cô sinh viên năm cuối tên Ngọc – thì khác hẳn. Ngọc là em gái duy nhất của Hùng, năm nay 21 tuổi, xinh xắn, cao ráo, ăn mặc sành điệu, cái gì cũng phải có hàng hiệu.

Mỗi lần tôi muốn mua bộ quần áo mới hay bộ mỹ phẩm để dưỡng da, anh lại bĩu môi bảo: "Bà mẹ một con rồi còn điệu đà gì nữa, làm lụng vất vả cả tháng để đắp vào mấy cái lọ mỹ phẩm, phí phạm". Nhưng với Ngọc thì khác, em gái nhắn một cái là anh sẵn sàng chuyển ngay tiền, từ vài trăm nghìn đến vài triệu cũng không tiếc, chỉ cần em gái vui là được. Tôi từng vô tình đọc được tin nhắn của hai anh em: 

"Anh ơi, tháng này hơi eo hẹp, mà em muốn mua cái túi này, đẹp lắm anh ạ, mỗi 4 triệu thôi". 

"Được, để anh chuyển, con gái phải biết chăm chút, đầu tư cho bản thân thì giá trị con người mới cao".

Nghe cái giọng ngọt xớt ấy mà tôi chỉ muốn ném điện thoại xuống đất. Lần đó, tôi mới dám bóng gió hỏi Hùng sao lại chi mạnh tay thế, anh ta đã quắc mắt lên: "Nó là con gái, phải biết làm đẹp. Em cũng là con gái, sao không hiểu được điều đó? Với lại, người ta còn đi học, cần đầu tư ngoại hình để ra trường xin việc dễ hơn. Em lấy được chồng rồi, cần gì nữa?". Tôi đắng nghẹn, chua xót không thốt nên lời.

221-1747190286553989818999.jpg

Ảnh minh họa

Nhà tôi có mỗi mẹ, giờ bà đã già yếu, ở quê trông cháu cho anh trai tôi. Mấy lần mẹ tôi ốm, tôi cũng chỉ dám xin Hùng vài trăm gửi về, vậy mà anh ta bĩu môi, chê mẹ vợ không biết giữ gìn sức khỏe, không chăm sóc bản thân. Có lần mẹ tôi phải nhập viện, tôi xin về thăm vài hôm, Hùng cằn nhằn mãi mới miễn cưỡng đồng ý, còn bảo: "Chăm mẹ già chứ chăm ai, có con trai bên cạnh rồi còn gì mà lo". Vậy mà khi mẹ anh ta nhắn tin bảo nhức đầu, chóng mặt, lập tức anh đặt vé xe, quà cáp đầy tay về thăm, không quên dặn tôi chuẩn bị đồ ăn ngon cho mẹ chồng.

Cuối tuần trước Ngọc lên chơi, ở nhà tôi cả tuần mà chỉ biết ngồi bấm điện thoại, quần áo bẩn vứt đầy phòng, tôi nhắc khéo vài lần thì Hùng trợn mắt bảo: "Để cho nó nghỉ ngơi, em gái có mấy khi lên chơi đâu. Là chị dâu mà em lại hẹp hòi thế nhỉ?". Hôm đó tôi cắm đầu cắm cổ dọn dẹp, nhặt từng cái tất bẩn dưới gầm giường, vơ từng mẩu bim bim rơi trên sàn mà chỉ muốn gào lên.

Trước khi Ngọc về, Hùng còn hỏi với giọng ngọt ngào: "Em có thiếu tiền không, anh mới có lương này". Sau đó, Hùng rút điện thoại, chuyển khoản cho Ngọc. Tôi không biết anh ta chuyển bao nhiêu nhưng tối đó, trong bữa cơm, tôi hỏi xin vài triệu mua đồ dùng cho con thì anh ta nói không có. Tôi nghe thấy mà muốn nổi điên. Hai vợ chồng cãi nhau một trận nảy lửa, Hùng đập vỡ bát cơm, rồi như chưa hả cơn giận, anh ta hất luôn cả mâm xuống đất, bảo tôi là loại vợ vô dụng, không biết thông cảm cho chồng.

Nhìn căn nhà đầy vết nứt, mảnh bát vỡ vương vãi khắp sàn, nước mắt tôi lăn dài. Tôi cảm thấy mình như bị giam cầm trong một cuộc hôn nhân ngột ngạt, mỗi ngày trôi qua chỉ thấy bất mãn, cay đắng. Có lẽ, tôi đã sai ngay từ lúc gật đầu lấy Hùng... Nhưng bây giờ, rời đi liệu có còn kịp?

Nguoi-noi-tieng.com (r) © 2008 - 2022