Tôi có cô con gái đang tuổi mới lớn. Lắm khi cũng lo ngay ngáy chứ đừng đùa. Tuổi này đám nhỏ nhạy cảm lắm, mình mà không sát sao có khi hối hận cả đời không kịp.
Nhưng sát sao, kìm kẹp thôi cũng chưa đủ. Tôi còn phải lên mạng đọc để hiểu được tâm tư, tình cảm và suy nghĩ của thế hệ trẻ bây giờ. Tránh để tình trạng quản lý con cái quá mức nhưng không thực sự thấu hiểu nó lại thành ra phản tác dụng thì mệt lắm!
May sao mà nàng công chúa nhà tôi ngoan lắm. Con bé có chút nhút nhát nhưng lại không phải cái diện khó hòa đồng. Tôi có kiểm soát lịch trình, thời gian học tập của con bé nhưng nếu con xin đi chơi với bạn bè thì thường tôi không cấm cản. Việc chuẩn bị hành trang vững chắc nhất để con bước vào đời là việc cần làm nhưng cũng không thể vì thế mà làm ảnh hưởng đến tuổi đẹp nhất cuộc đời của con được.
Con bé nhà tôi lành như cục đất. Thường thì nó không giận dỗi được ai quá lâu đâu. Mà đến cái cách nó giận hờn cũng không giống ai. Hành động chứng minh nó giận dỗi ghê gớm từ trước đến nay nó làm là bỏ sang phòng khác và không nói chuyện với người đó. Ấy vậy nhưng cũng chỉ được vài ngày rồi lại đâu vào đấy.
Bởi vì tính cách lành đến như vậy mà tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ có một ngày con gái mình ghét ai đó. Đến giận dỗi nó còn ít thì làm sao lại ghét bỏ người khác được.
Dạo gần đây, tôi phát hiện ra con gái mình rất không ưa nhà hàng xóm, đặc biệt là thằng bé con trai lớn nhà bác ấy. Thằng bé thì có vẻ quảng giao nhưng cứ hễ con gái tôi nhìn thấy là lại nhăn nhó không vui. Có bận nó dắt xe ra ngoài chuẩn bị đi chơi, nhìn thấy cậu hàng xóm nhe hai cái răng khểnh ra cười cười chào chào, nó không ngần ngại dắt xe vào nhà, đóng cửa không chơi bời gì nữa luôn. Tôi hỏi làm sao nó còn đổ tại "xúi quẩy" nên không muốn đi nữa.
Vài ba lần như vậy, tôi cũng có chút để ý nhưng nói thật lòng là công việc bề bộn tôi cũng quên bẵng mất những chuyện nhỏ nhặt như thế này.
Việc nhà tôi không vì con bé là con gái mà đùn đẩy cho nó, tôi bắt hai anh em nó tự sắp xếp mà chia việc ra làm với nhau. Con trai tôi thì cưng chiều em gái, thấy nó hơi bĩu môi tí là cuống hết tay chân lên rồi nên tôi khá yên tâm là không có chuyện thằng anh bắt nạt được con em.
Bố đột nhiên trải thảm chống trượt khắp nhàĐọc ngay
Không biết hai anh em chia việc thế nào nhưng tôi thấy việc phơi quần áo đa phần là do con bé làm. Việc khá nhàn nhưng lại cần cẩn thận, con trai tôi hơi hậu đậu, không ít lần nó phơi đồ xong quần áo nhăn nhúm rồi làm rơi xuống đất bẩn hơn cả lúc chưa giặt.
Thế nhưng chẳng hiểu sao dạo này con bé cứ xuống mắt mũi đỏ au như sắp khóc đến nơi đòi anh trai đổi việc khác cho làm, không muốn phơi quần áo nữa. Thường thì anh em nó nhường nhau ngay, thế nhưng chẳng hiểu sao lần này con bé năn nỉ mãi con trai của tôi vẫn cười phớ lớ nhất quyết không đồng tình.
Tôi thường không can thiệp vào chuyện của chúng nó, không khéo léo có khi lại thành ra bênh đứa này rồi làm đứa kia tị nạnh. Trước tình hình này, tôi vẫn tuân thủ quy tắc, khoanh tay đứng ngoài ngó lơ nhưng vẫn không nhịn được hóng hớt xem chuyện gì.
Thấy ông anh không chịu xuống nước, con bé lại lủi thủi lên sân thượng để phơi đồ. Lúc này tôi mới nhảy ra cho cậu con trai lớn, bắt thằng bé khai ra xem có sự vụ gì bất thường ở đây.
- Mẹ biết thằng Lâm con bác Linh sát vách nhà mình không?
Tôi gật đầu dù trong lòng không hiểu hai bố con nhà hàng xóm thì liên quan gì đến chuyện các con tôi đùn đẩy việc cho nhau.
- Hình như thằng nhóc ý thích cái Hân nhà mình. Từ ngày bác Linh cất thêm tầng nhà thì ban công nhà bác ý ngang bằng với nhà mình luôn. Thằng nhóc kia cứ thấy cái Hân đi phơi quần áo là nó ra trêu. Con bé thì ngại nhưng con thấy vui nên kệ chúng nó.
Tôi đánh dọa một cái vào vai con trai. Đã biết em gái da mặt mỏng, hơi tí là đỏ ửng lên ngại ngùng rồi mà còn trêu em.
Nói thì nói vậy nhưng theo quan sát và trực giác của một người mẹ, tôi cũng có thấy hình như con gái mình cũng thích cậu nhóc kia thì phải.
Đời thủa nhà ai mà thích nhau lắm cắn nhau đau thế này không cơ chứ. Tôi ngồi tủm tỉm cười rồi phải lườm cho ông quý tử một cái vì vẽ ra đến lắm trò. Với tinh thần của một bà mẹ hiện đại, tôi quyết định đứng ngoài nghe ngóng, hóng hớt thôi chứ không can thiệp gì đâu. Tuổi ô mai mà, phải có tí tình yêu bọ xít chứ!