Chồng tôi vốn là người đàn ông mà tôi từng tự hào. Anh làm ăn giỏi, mở được công ty nhỏ, dần dà có nhà, có xe, có chút vốn liếng trong tay. Tôi cứ nghĩ đời mình từ đây đã an ổn, hai vợ chồng đồng lòng thì chẳng còn gì phải lo. Nhưng ai ngờ, cách đây nửa năm, anh đi khám rồi phát hiện bệnh hiểm nghèo. Chỉ trong vài tháng, một người đàn ông khỏe mạnh bỗng chốc thành kẻ nằm liệt giường, nói năng khó khăn, đến việc ăn uống, vệ sinh cũng phải nhờ người giúp.
Tôi lo toan từng bữa cơm, từng viên thuốc, nghĩ rằng đó là bổn phận làm vợ. Nhưng một hôm, tôi nghe được cuộc trò chuyện giữa anh và mẹ chồng. Giọng anh yếu ớt, đứt quãng nhưng đủ để tôi hiểu anh đã lập di chúc. Toàn bộ tài sản, từ căn nhà, công ty đến sổ tiết kiệm đều để lại cho con trai mới 5 tuổi. Người giám hộ không phải tôi, mà là mẹ anh. Tôi chỉ được một khoản tiền 500 triệu, nghe qua thì cũng lớn, nhưng đặt trong hoàn cảnh này lại thấy rẻ rúng vô cùng.
Anh còn dặn, nếu tôi đi lấy chồng mới thì quyền nuôi con lập tức giao lại cho bà nội, còn tôi thì sẽ chẳng còn đồng nào, cũng không được quyền dính dáng gì đến tài sản ấy.
Tim tôi thắt lại. Hóa ra, trong mắt anh, tôi chẳng phải chỗ dựa, cũng không đáng tin cậy. Anh sợ tôi sau này bỏ con mà đi, sợ tôi ăn tiêu hoang phí, sợ tôi có ý định chiếm đoạt. Những năm tháng tôi kề vai sát cánh, thức đêm trông con để anh đi tiếp khách, chạy từng đồng để phụ anh khởi nghiệp, tất cả chẳng lẽ lại nhẹ tựa lông hồng?

Ảnh minh họa
Tôi giận dữ đến mức đã có lúc nghĩ sẽ mặc kệ, không cần chăm nom nữa. Anh bệnh, đã có mẹ anh lo, con trai sau này cũng thuộc về bà nội thì tôi ở lại để làm gì? Nhưng nhìn anh nằm đó, mắt trũng sâu, tay run run bấu lấy mép chăn, tôi lại không đành. Dù gì anh cũng từng là chồng, là người tôi thương, chúng tôi đã có những năm tháng cơ cực mà vẫn động viên nhau cố lên, vượt qua mọi khó khăn. Tôi biết nếu mình kiên quyết khởi kiện thì vẫn có thể lấy được một phần tài sản của anh song làm thế để làm gì khi mà toàn bộ tài sản anh để lại cho con trai của chúng tôi chứ không phải cho người ngoài?
Mỗi ngày tôi vẫn pha thuốc, nấu cháo, thay tã, lau người cho anh nhưng trong lòng tôi nặng trĩu.
Người ta nói đàn bà lấy chồng thì phải chịu đựng, phải nhẫn nhịn vì con. Nhưng nhẫn nhịn đến mức bị coi thường, bị gạt sang một bên, thì có đáng không? Tôi vừa thương chồng, vừa giận chồng, vừa thương con, vừa sợ mất con. Trong vòng xoáy này, mỗi ngày tôi đều cảm thấy mệt mỏi, chỉ muốn buông bỏ, được giải thoát.