Một lời nhắn gửi tới những ai đang tin vào tình yêu giản dị nhưng đủ lớn để đi cùng nhau đến cuối đời.

Người chồng không môn đăng hộ đối

Ngày tôi đưa Tuấn về ra mắt, cả nhà lặng thinh suốt bữa cơm. Mẹ tôi chỉ đợi anh về rồi mới ngồi cạnh tôi, nói bằng giọng nhẹ nhàng nhưng đanh thép: "Con gái mẹ có học, có việc làm, lại xinh xắn, sao lại yêu một người chạy xe ôm?".

Tôi không trả lời. Tôi không thể bảo mẹ rằng, chính người đàn ông ấy là người đầu tiên đón tôi giữa mưa lúc tôi ốm, là người nhớ từng lần tôi dặn kiêng cà muối, là người kiên nhẫn nghe tôi khóc vì sếp mắng, rồi ôm tôi mà chẳng bao giờ đòi hỏi gì.

Chúng tôi yêu nhau ba năm. Tuấn không có gì ngoài một chiếc xe máy, một trái tim ấm và một lòng tự trọng hiếm thấy. Nhưng chẳng ai nhìn thấy điều đó. Mẹ tôi thở dài: "Tình yêu không trả nổi tiền viện phí đâu con".

40a8b5f67226f4ae74b7b27889667614-1749718846721-17497188469911793420903-1749728295493-17497282957861436066229.jpg

Ảnh minh họa

Tôi chỉ cười. Có những điều không thể giải thích như niềm tin tôi dành cho anh, dù biết phía trước chẳng dễ dàng.

Và rồi, tôi vượt qua mọi rào cản để cưới được anh. Đám cưới chúng tôi đơn giản vì chúng tôi không có tiền và cũng không được sự ủng hộ hết lòng của người thân. Không sao, chúng tôi hạnh phúc là được.

Tai nạn và bí mật bất ngờ

Tai nạn xảy ra vào một sáng mưa, khi anh đang đi giao hàng liên tỉnh. Điện thoại tôi đổ chuông lúc 9 giờ, giọng người lạ từ đầu dây bên kia khiến tôi sụp đổ: "Anh Tuấn bị tai nạn rồi, cô đến bệnh viện gấp nhé".

Tôi như rơi vào hố không đáy. Đến bệnh viện, người tôi yêu nằm đó, lạnh ngắt. Trong ví anh là 46 nghìn đồng và một tờ giấy ghi nguệch ngoạc "Mua cháo cho Uyên, hôm nay lạnh".

Tôi khóc không thành tiếng. Tình trạng của anh rất nguy kịch. Anh cứ nằm đó còn tôi thì gần 20 tiếng không chợp mắt, không ăn, thậm chí không khát nước. Tôi dốc hết tài sản ít ỏi để nộp tiền cho anh phẫu thuật. Nghĩ đến câu mẹ nói "Tình yêu không trả nổi tiền viện phí đâu con" tôi càng đau đớn và quyết tâm cứu bằng được chồng mình.

840968d51385463f042dc50dcbc2e266-1749718939036-1749718939216236478987-1749728297364-174972829760165418750.jpg

Ảnh minh họa

Bố mẹ tôi gom được 20 triệu gửi lên, cuối cùng tôi cảm giác tình yêu của chúng tôi cũng được công nhận. Tuấn rơi vào trạng thái thực vật, nằm viện không biết đến bao giờ thì tỉnh.

Bốn mươi ngày sau, tôi nhận được một cuộc gọi từ một văn phòng luật. Luật sư mời tôi đến nhận tài sản Tuấn để lại – một căn hộ chung cư nhỏ, đã đứng tên tôi từ trước khi anh gặp tai nạn.

Tôi ngồi chết lặng. Hóa ra, trong ba năm yêu tôi, Tuấn đã âm thầm làm đủ mọi việc, mua nhà trả góp, rồi lặng lẽ sang tên tôi. Anh ấy không hứa cho tôi hạnh phúc, anh ấy đã tự tay mang đến hạnh phúc cho tôi.

Luật sư đó cũng là khách quen rất quý Tuấn nên giúp đỡ anh rất nhiều. Ông ta nói Tuấn dặn nếu có chuyện gì xảy ra thì trao ngay căn nhà ấy cho tôi. Với lại, căn nhà vẫn còn nợ 150 triệu chưa kịp thanh toán nên Tuấn muốn chờ trả hết nợ mới cho tôi sự bất ngờ. Nghe kể dự định nhận nhà rồi mới sinh con cho ổn định, vỡ đỡ vất vả của chồng mà tôi cười ra nước mắt.

Anh bảo vệ tôi, ngay cả khi biết mình có thể gặp rủi ro.

Căn hộ nhỏ, tình yêu lớn

Giờ đây, tôi sống trong căn nhà nhỏ ấy – món quà ý nghĩa có được bằng mồ hôi nước mắt của chồng tôi. Mỗi sáng dậy, pha tách cà phê, tôi lại nhớ dáng anh ngồi cặm cụi tính từng đồng. Có những đêm, tôi mơ thấy anh vẫn với nụ cười hiền lành, vẫn đưa tay che ô cho tôi trong cơn mưa.

bfc3786c4ceee4d9bd7ed6095b3769c5-1749719022920-17497190231271392796340-1749728299512-17497282998941816104846.jpg

Tranh minh họa

Có lần, mẹ tôi đến thăm. Bà đứng rất lâu trước ảnh cưới của chúng tôi. Tôi không hỏi gì. Vì giờ đây, tôi hiểu: Có những điều không cần phải tranh cãi. Yêu một người, đâu phải vì họ giàu hay nghèo, mà là vì họ dám hi sinh cho mình – một cách thầm lặng và kiên định nhất.

Có người từng hỏi tôi: "Có hối hận không khi yêu một người không môn đăng hộ đối?".

Tôi mỉm cười, tất nhiên là không. Bởi tình yêu, suy cho cùng, không phải là sự trao đổi, mà là sự cho đi không điều kiện.

Tình yêu đẹp không nằm ở thứ bạn nhận được, mà ở chỗ bạn cảm thấy đủ đầy khi bên nhau dù tay trắng.

Tôi nhìn xuống bụng mình mỉm cười, một người đàn ông tương lai tử tế như bố nó sắp ra đời. Phía xa kia, Tuấn - người đàn ông tôi chọn làm chồng đang từng bước tập luyện phục hồi chức năng, nhìn vợ với ánh mắt đầy hy vọng. Tôi vẫn tin, tình yêu lo được mọi thứ!

Lời nhắn từ trái tim: Nếu bạn đang yêu một người không có gì trong tay, đừng vội từ bỏ. Hãy nhìn cách họ đối xử với bạn, cách họ nỗ lực cho tương lai hai người. Có thể, họ đang âm thầm làm những điều lớn lao bạn chưa từng nghĩ tới.

Và nếu bạn đang băn khoăn về tương lai, hãy bắt đầu bằng một kế hoạch nhỏ – một khoản tiết kiệm, một căn nhà dù bé, một khoản bảo hiểm. Đó không chỉ là trách nhiệm, mà còn là lời yêu lâu dài nhất mà bạn có thể để lại cho người mình thương.

Vì tử tế thì không đổi được tiền nhưng chân thành thì có thể đổi lấy một cuộc đời đáng sống.

Nguoi-noi-tieng.com (r) © 2008 - 2022