Mẹ mất 3 năm trước, sau đó vài người khuyên bố tôi nên đi bước nữa nhưng ông không đồng ý. Bởi bố cho là bản thân có tuổi và nhiều bệnh tật, không muốn làm khổ người phụ nữ nào nữa.

Sau khi em trai lấy vợ thì bố sống cùng với các em ấy. Em tôi lấy vợ được 1 năm thì chuyện làm ăn bị đổ vỡ và gây ra số nợ là gần 1 tỷ. Nghe nói nhà ngoại trả cho được 1 nửa, số tiền còn lại vẫn nợ. Vì thế em tôi phải đi lao động nước ngoài để sớm có đủ tiền trả nợ.

Chồng phải tha hương để kiếm tiền, thế mà em dâu ở nhà ăn chơi, không làm bất kỳ việc gì. Con thì chưa có, cả ngày em dâu chỉ ăn, ngủ và hẹn hò với bạn bè. Nhiều lần đến thăm bố, tôi thấy em dâu ngồi trang điểm, còn bố chồng lau nhà hay nhặt rau.

Tôi thấy khó chịu và muốn nhắc nhở em dâu làm việc nhà nhưng bị bố cản lại. Ông bảo ở nhà rảnh rỗi, làm chút việc nhà cho cơ bắp dẻo dai hơn thế cũng tốt. Nhìn không khí gia đình vui vẻ hạnh phúc, bố làm chút việc nhà có đáng là gì.

Lúc bố khỏe mạnh thì nấu cơm dọn dẹp nhà cửa thì tôi tạm chấp nhận được. Nhưng lúc bố bệnh mà phải xuống bếp nấu cơm cho con dâu là tôi không đồng tình.

Nghe tin bố bị ốm nên hôm chủ nhật tôi qua thăm ông. Có 1 tuần không gặp mà bố gầy đi rõ rệt. Nhìn ông đang luộc rau dưới bếp, tôi hỏi em dâu đâu? Bố nói đang ở trên phòng và dặn tôi đừng nói lớn tiếng làm gia đình bất ổn.

482-17446020725561206072627.jpg

Ảnh minh họa

Tôi choáng váng khi thấy cảnh em dâu đang ngồi "nấu cháo điện thoại" với bạn để bố chồng vào bếp nấu ăn. Không thể nhịn được nữa, tôi giật lấy điện thoại của em ấy ném xuống giường và mắng 1 trận.

Em dâu lạnh lùng nói tôi sẽ phải hối hận về việc làm với em ấy. Sau đó, em lấy hết quần áo cho vào vali vào định ra khỏi nhà. Thấy vậy, bố tôi vội chạy đến hỏi có chuyện gì?

Em dâu ấm ức nói:

"Con quá mệt mỏi với người chị chồng này rồi. Mỗi lần qua chơi, chị ấy luôn miệng chê trách phàn nàn về em dâu. Bây giờ con sẽ về ngoại sống cho chị ấy vừa lòng".

Lời em dâu vừa dứt, bố chỉ thẳng mặt đuổi tôi và bảo tôi đừng can thiệp vào chuyện của nhà ngoại nữa. Hành động của bố khiến tôi rất bất ngờ, người đáng bị đuổi ở đây phải là em dâu lười biếng, sao lại là tôi?

Bị bố đuổi khỏi nhà, tôi hậm hực rời đi. Nhìn vẻ mặt đắc thắng của em dâu mà tôi ấm ức chịu không nổi. Khi tôi về nhà thì bố gọi điện thanh minh rằng nhà ngoại đã gánh nợ cho em tôi 500 triệu, nhà nội không có tiền cho nên phải lấy lòng em dâu. Em tôi vất vả làm việc ở xứ người, bố không muốn em ấy phải lo lắng chuyện gia đình nữa. Vì thế, bố sẽ cố gắng làm việc nhà và mong tôi đừng bao giờ gây chuyện với em dâu nữa.

Những lời bố nói rất sâu sắc nhưng tôi thương ông lắm mà không biết phải làm sao nữa?

Nguoi-noi-tieng.com (r) © 2008 - 2022