3 năm nay, tôi lấy chồng và ít về thăm mẹ, dù khoảng cách địa lý chưa tới 15km. Gia đình tôi không hạnh phúc. Bố bỏ rơi 2 mẹ con lúc tôi vừa tròn 10 tuổi. Mẹ một mình vất vả nuôi dạy tôi thành người. 18 tuổi, vừa tốt nghiệp cấp 3 là tôi xin việc làm ngay để đỡ đần mẹ. Tháng lương đầu tiên chỉ có vài triệu ít ỏi nhưng tôi vẫn mua một cái bánh kem và một thỏi son để chúc mừng sinh nhật mẹ mình. Nụ cười hạnh phúc cùng ánh mắt long lanh nước của mẹ vẫn khiến tôi day dứt mỗi khi nhớ lại ngày hôm đó. Nhờ chăm chỉ làm, tiết kiệm nên tôi sửa lại được căn nhà dột nát thành căn nhà kiên cố, không quá rộng nhưng đủ tiện nghi, làm chỗ ở cho 2 mẹ con.
22 tuổi, tôi trót có thai với bạn trai và tổ chức đám cưới trong vội vã lẫn sự coi thường của gia đình anh. Họ cho rằng tôi dễ dãi, sau này cũng sẽ giống bố, không bao giờ chung thủy với chồng con. Mặc dù tôi giải thích nhiều lần, bố mẹ chồng vẫn giữ những định kiến đó về tôi, còn hay mỉa mai, xỉa xói những khi tôi phạm sai lầm. Chồng tuy gần 30 tuổi mà bản tính trẻ con, chỉ thích hưởng thụ, không chịu đi làm, thiếu tiền thì xin mẹ, xin vợ. Bầu bì, tôi vẫn phải làm tăng ca để kiếm tiền sinh đẻ. Vì quá thiếu thốn, tôi không dám về nhà thăm mẹ thường xuyên vì sợ bà sẽ đau lòng.
Tôi ôm lấy mẹ mà khóc tức tưởi, đau đớn. (Ảnh minh họa)
Hiện tại, con của chúng tôi đã gần 3 tuổi rồi mà chồng tôi vẫn thế, bám mẹ và bám vợ. Anh ấy không bao giờ tự lập, cũng không chịu bươn chải kiếm tiền lo cho vợ con. Mức lương hơn 10 triệu của tôi không đủ chi tiêu, ăn uống cho gia đình 4 người lớn cùng với 1 đứa bé. Đã thế, dạo gần đây, chồng tôi còn "dở chứng", đi nhậu về là lôi chuyện gia đình vợ để đay nghiến, xúc phạm. Vừa chịu áp lực kinh tế vừa chịu áp lực tinh thần nên tôi phờ phạc, gầy còm, già trước tuổi.
Trưa qua là ngày sinh nhật mẹ, tôi về nhà thăm bà giữa trưa nắng oi ả. Tôi mua cho mẹ cái áo mới, chẳng còn đủ tiền mua bánh kem nữa. Thấy tôi về, mẹ đon đả ra đón, cười tươi lấy nón che nắng cho tôi vào nhà. Thấy bát cơm độn chỉ có khoai, rau và ít cơm mà mẹ đang ăn dở, nước mắt tôi trào ra, không sao kiềm chế lại được. Mẹ nói sau Tết, bà bệnh một trận rồi tiền cũng không còn nữa, sợ phiền đến tôi nên bà đành vay mượn hàng xóm. Giờ ăn rau ăn khoai qua bữa, đợi tới tháng nhận tiền hỗ trợ của xã thì trả cho người ta.
Tối qua, tôi đã viết đơn ly hôn trước sự kinh ngạc của chồng và gia đình chồng. Tại sao tôi phải chịu luồn cúi, gồng gánh gia đình chồng, còn mẹ mình sống khổ sở? Tại sao tôi lại chỉ lo cho người dưng suốt 3 năm qua mà để mẹ đau bệnh một mình chống chọi? Nghĩ đến đó, tim tôi lại đau thắt. Tôi tin rằng, mình ly hôn, về sống với mẹ là quyết định đúng đắn nhất.