Năm 1987, Trâu Hồng Yến (Trung Quốc) đang đứng dạy học thì ngất xỉu, cô được đưa đến bệnh viện và sau đó biết rằng mình mang thai. Hồng Yến là một giáo viên mẫu giáo, vốn yêu trẻ con nên khi biết tin, cô vui đến mức không thể nói nên lời.
Ở tuổi 25, để chào đón đứa con của mình, Hồng Yến đã chuẩn bị rất chu đáo trong suốt thai kỳ với nhiều kỳ vọng tốt đẹp. Cô bổ sung ít nhất mười loại chất dinh dưỡng mỗi ngày, mua rất nhiều quần áo và đồ chơi, thậm chí còn bắt đầu lên kế hoạch cho ngôi trường mà con sẽ học trong tương lai,…
Nhưng mọi thứ không diễn ra suôn sẻ như cô mong đợi. Khi mang thai tháng thứ chín, Hồng Yến đến bệnh viện vì có linh cảm không tốt, bác sĩ nói rằng đứa trẻ sẽ chào đời sớm. 6 tiếng sau, cô vượt cạn thành công. Nhưng không lâu sau đó, cô đau đớn khi được thông báo rằng em bé bị bại não nặng do ngạt thở, rất có thể sẽ không qua khỏi.
Mặc cho những người xung quanh, bao gồm cả chồng liên tục thuyết phục từ bỏ việc cứu đứa trẻ và rút ống thở ra, người mẹ vẫn nhất quyết không nghe theo. Sau nỗ lực cứu chữa ngày đêm, cuối cùng đứa trẻ cũng sống sót. Không giống như Hồng Yến vui mừng khôn xiết, người chồng tỏ ra rất thờ ơ. Điều này khiến cô rất buồn.
Kể từ đó, hành trình bước đi cùng con chỉ có mỗi Trâu Hồng Yến.
Những ngày đầu khó khăn
Con trai Đinh Đinh đã bước qua cánh cổng địa ngục kể từ khi được sinh ra, sau khi trở về nhà, người mẹ lúc nào cũng không thể thư thái vì sợ đứa trẻ sẽ xảy ra chuyện.
Vì vậy, mỗi đêm, cô sẽ thức dậy mỗi giờ để trông con, một ngày như vậy kéo dài khoảng nửa năm trước. Từ vài tháng đến một tuổi, Đinh Đinh trông giống như một đứa trẻ bình thường, biết quấy khóc và có thể đáp lại những lời của mẹ.
Hồng Yến thậm chí còn tự hỏi liệu chẩn đoán của bác sĩ có thể sai hay không, cô đưa đứa trẻ đến bệnh viện để kiểm tra lại, nhưng thứ nhận được vẫn là kết luận nặng nề. Bác sĩ cho biết, bệnh bại não của trẻ em thường có ba dạng, một là có vấn đề về trí tuệ, hai là các vấn đề về tay chân do tổn thương dây thần kinh vận động, và ba là vấn đề tồi tệ nhất, cả về trí tuệ và thần kinh vận động.
Người mẹ cố gắng hết sức để nghĩ đến điều tốt nhất, ít nhất Đinh Đinh bị tổn thương thần kinh vận động, không phải là trường hợp xấu nhất, vẫn có thể cải thiện. Khó khăn bắt đầu xuất hiện khi cậu bé hai tuổi, thời điểm đứa trẻ bình thường đã bắt đầu chạy nhưng Đinh Đinh không thể đứng một mình. Cô bắt đầu đưa con đến trung tâm phục hồi chức năng của bệnh viện để điều trị thường xuyên.
Kinh tế gia đình bình thường, việc đưa con trai liên tục đến bệnh viện trong một thời gian dài đã tốn rất nhiều chi phí. Một mình cô gồng gánh gia đình và nợ rất nhiều tiền. Chị đã nghĩ ra cách sao chép quá trình điều trị phục hồi chức năng của Đinh Đinh tại bệnh viện về nhà, bắt đầu học theo.
Bà mẹ đã tự lên lịch tập luyện cho con, chẳng hạn như tập xé giấy 20 phút mỗi ngày để rèn luyện sự linh hoạt của các ngón tay và tập nhấc chân 10 phút mỗi ngày để rèn luyện chức năng của chân. Khi đứa trẻ lên bốn tuổi, chị thậm chí còn để đứa trẻ tập "xâu kim", mục đích là để cải thiện độ chính xác trong hành vi của con.
Tất nhiên, vì sự an toàn của đứa trẻ, Hồng Yến sẽ sát cánh trong suốt quá trình huấn luyện. Sau khi con hoàn thành khóa huấn luyện, chị sẽ xoa bóp cho con để thư giãn cơ bắp. Tuổi thơ của những đứa trẻ bình thường thường dành cho vui chơi, nhưng tuổi thơ của Đinh Đinh lại thấm đẫm dấu vết của những ngày rèn luyện cực khổ.
Quá trình huấn luyện nhàm chán thường khiến cậu bé cảm thấy khó hiểu, rút lui và khóc lóc, người mẹ lúc này sẽ rất nghiêm khắc. Bởi vì chị biết rằng trẻ càng nhỏ, điều trị phục hồi chức năng càng sớm thì hiệu quả càng tốt.
Ứng xử khéo khi con bị chế nhạo
Quá trình rèn luyện suốt thời gian qua quả thực đã cải thiện chức năng vận động của con trai chị Hồng Yến, nhưng vẫn có thể dễ dàng nhận ra sự khác biệt giữa Đinh Đinh và người bình thường. Đinh Đinh mới học cấp 2 đã nhanh chóng bị các bạn học bình thường chế giễu.
Vào ngày đầu tiên của học kỳ mới, giáo viên yêu cầu học sinh giới thiệu về bản thân. Đinh Đinh lảo đảo bước lên bục giảng, trước khi kịp cất tiếng nói đã khiến cả lớp cười ồ lên, kể từ ngày đó cậu bị tổn thương lòng tự trọng nên không muốn đến trường.
Người mẹ không trách Đinh Đinh, nhưng để gỡ rối cho con trai, chị đã đưa con đi trên con đường lầy lội với đôi chân trần. Cô đứng ở cuối con đường. Đúng như dự đoán, Đinh Đinh đi chưa đầy hai bước đã rơi xuống vũng nước bùn, bất lực nhìn mẹ nhưng chị vẫn chỉ đứng nhìn cổ vũ.
Đinh Đinh không còn cách nào khác ngoài việc tiếp tục đứng dậy, mặc dù lảo đảo nhưng cuối cùng vẫn bước đi được. Chị lau khuôn mặt đã đầy vết bùn dơ cho con trai và nghiêm túc nói: "Con à, mẹ sẽ không ở bên con mãi mãi. Con phải tự mình đối mặt với một số con đường. Con đường của chúng ta có thể đầy bùn, nhưng chỉ cần chúng ta vững bước, nhất định sẽ đi đến cuối cùng".
Hồng Yến biết rằng con trai mình không có lỗi khi bị chế giễu, sau khi trao đổi với giáo viên chủ nhiệm, chị bắt đầu ngồi vào chỗ của con trai để tham gia lớp học nhưng tỏ ra khá xấu tính. Ví dụ, chị cố tình cười nhạo chiều cao hoặc ngoại hình của một nam sinh nào đó trong lớp, sau một vài tiết học, nhiều em cảm thấy rất khó chịu.
Trước khi tan học vào buổi chiều, người mẹ đã lên bục xin lỗi cả lớp và giải thích lý do tại sao cô lại đến: "Hoàn cảnh của Đinh Đinh không cần mọi người thông cảm, vì vậy tôi sẽ không nói cho mọi người biết bệnh bại não là gì, nhưng tôi hy vọng mọi người có thể nghĩ khác về nó. Hôm nay khi tôi chế nhạo một số bạn học của con một cách vô lý, trong lòng bạn cảm thấy thế nào thì sau đó hãy nhân cảm xúc này với số học sinh trong lớp, đó chính là cảm giác của Đinh Đinh".
Kể từ đó, Đinh Đinh không bao giờ nghe thấy những lời chế giễu từ bạn học nữa. Ngay cả khi tình huống như vậy chắc chắn sẽ xảy ra một lần nữa mỗi khi hòa nhập vào một môi trường mới, Đinh Đinh vẫn có thể nhắm mắt làm ngơ.
Mọc "đôi cánh" bay đến giảng đường
Vì những khiếm khuyết về thể chất, Đinh Đinh đã phải mất nửa năm để học cách buộc dây giày khi còn nhỏ và viết chữ nguệch ngoạc vô nghĩa trong vài năm. Nhưng cho dù tốc độ chậm như thế nào, Đinh Đinh vẫn tiến bộ.
2007 là năm Đinh Đinh vượt lên trên những người bình thường, bằng nỗ lực không ngừng nghỉ và sự đồng hành, cổ vũ của mẹ, đã nhận được thư mời từ Đại học Bắc Kinh khiến ai nấy ngạc nhiên.
Trước thông tin gây "sốc", mẹ Đinh Đinh vẫn tỏ ra bình tĩnh, như thể mọi thứ đều nằm trong dự đoán của chị. Bất cứ khi nào có người hỏi chị làm thế nào con được nhận vào Đại học Bắc Kinh, bà mẹ này luôn mạnh dạn nói: "Tôi nghĩ chỉ cần Đinh Đinh muốn thi, Harvard cũng vào được".
Thật bất ngờ, những lời nói bình thường của ấy đã thực sự trở thành sự thật. Năm 2015, sau khi tốt nghiệp thạc sĩ tại Đại học Bắc Kinh, Đinh Đinh đã thành công vào Harvard để tiếp tục học lên cao, đồng thời xin học bổng toàn phần, tiết kiệm được rất nhiều tiền cho gia đình.
Bất cứ khi nào sinh viên nước ngoài lần đầu tiên tiếp xúc với Đinh Đinh, họ sẽ rất thắc mắc tại sao cậu lại hay xé giấy ghi chép, sau khi nghe giải thích, họ mới biết rằng Đinh Đinh bị bại não. Nhưng nếu không tự mình nói ra, mọi người sẽ không bao giờ gán ghép Đinh Đinh hai chữ bại não. Giống như mẹ mình mong muốn, Đinh Đinh đã hoàn toàn hòa nhập với thế giới của những người bình thường.
Anh trở thành một luật sư, và mẹ anh cũng trở thành phó giáo sư của một trường dạy nghề nhờ những năm tháng làm việc chăm chỉ. Căn bệnh bại não của Đinh Đinh đã được "chữa khỏi" và đạt được thành tích mà một người khỏe mạnh khó có thể đạt được, có người cho rằng đây là một kỳ tích nhưng Đinh Đinh và mẹ biết rằng đây là quá trình từng bước tiến lên trong những năm qua.
Hiện nay, Đinh Đinh làm việc trong một công ty nước ngoài ở Bắc Kinh và cũng quen được một người bạn gái xuất sắc. Anh đã mua một ngôi nhà lớn cho mẹ, thường xuyên đưa mẹ đi du lịch. Câu chuyện đầy cảm hứng của Đinh Đinh sau này được mọi người biết đến. Có người hỏi anh bí quyết học tập, Đinh Đinh chân thành nói rằng mọi thứ đều là nhờ mẹ.