Marvel đã từng khiến khán giả thế giới yêu mến bằng ánh sáng của các siêu anh hùng như Iron Man, Captain America, Thor... Nhưng với Thunderbolts, studio điện ảnh khổng lồ này chọn đi vào vùng tối – nơi không có đúng hay sai tuyệt đối, chỉ có những con người cố gắng hàn gắn chính mình.
Tập hợp những kẻ đổ vỡ: Phản anh hùng hay nạn nhân của một hệ thống rối loạn?
Được đạo diễn bởi Jake Schreier và là dấu chấm hết cho Phase 5 của MCU, Thunderbolts không mang đến những vụ nổ rực rỡ hay các trận chiến kiểu Avengers. Thay vào đó là một bầu không khí nặng nề, một tập hợp những con người thất bại, đổ vỡ và mệt mỏi – những "kẻ hạng hai" được đưa đi làm nhiệm vụ thay thế các siêu anh hùng đã không còn hiện diện.

Trong đội hình có Yelena Belova (Florence Pugh), Bucky Barnes / Winter Soldier (Sebastian Stan), Red Guardian (David Harbour), Ghost (Hannah John-Kamen), John Walker (Wyatt Russell), Taskmaster (Olga Kurylenko) và Sentry (Lewis Pullman). Họ đều có điểm chung: Từng là công cụ cho những thế lực lớn hơn, giờ bị vứt lại và được nhặt lên để chiến đấu một lần nữa – lần này không vì công lý, mà vì chính sự tồn tại của họ.
Kịch bản của Thunderbolts không đẩy nhanh tiến độ mà chậm rãi xây dựng nội tâm, dùng nhiều đoạn hồi tưởng, các cuộc đối thoại nặng tính phân tâm học. Những nhân vật này không cần đánh thắng – họ cần hiểu tại sao mình từng chiến đấu.

Florence Pugh: Linh hồn rực sáng trong bóng tối
Florence Pugh tiếp tục thể hiện rằng cô chính là báu vật mới của điện ảnh Mỹ. Trong vai Yelena – người kế thừa Black Widow nhưng lại mang vết sẹo sâu sắc từ quá khứ, Pugh không cần đến cảnh hành động để tỏa sáng. Chỉ một cái liếc mắt, một giọng nói pha trộn giữa châm biếm và tuyệt vọng, cô đã biến nhân vật của mình thành trung tâm cảm xúc của phim.
Sebastian Stan có vẻ trầm lặng hơn trong phim này, nhưng đó là chủ ý của đạo diễn. Bucky Barnes không còn là người lính bị điều khiển, anh giờ đây chỉ là một người đàn ông cố giữ mình không chìm vào bóng tối một lần nữa. Và chính sự im lặng của anh là nỗi ám ảnh kéo dài.

Red Guardian, Ghost hay John Walker đều có những khoảng khắc riêng, nhưng chưa được khai thác hết chiều sâu. Trong khi đó, nhân vật mới Bob / Sentry do Lewis Pullman thể hiện là một ẩn số thú vị: siêu năng lực gần như bất bại nhưng tâm thần bất ổn – như thể Marvel đưa Dr. Manhattan của DC vào MCU nhưng theo cách nguy hiểm hơn.
Sentry: Khi siêu năng lực trở thành gánh nặng tâm lý
Sentry, hay còn gọi là Robert "Bob" Reynolds, là một nhân vật phức tạp và đầy mâu thuẫn. Được thể hiện bởi Lewis Pullman, Sentry không chỉ là một siêu anh hùng với sức mạnh vượt trội mà còn là biểu tượng của cuộc chiến nội tâm giữa thiện và ác.

Sentry được giới thiệu lần đầu trong truyện tranh Marvel năm 2000, do Paul Jenkins và Jae Lee sáng tạo. Bob Reynolds, một người đàn ông bình thường, vô tình tiêu thụ một loại huyết thanh siêu chiến binh, mang lại cho anh sức mạnh "một triệu mặt trời bùng nổ". Sentry sở hữu khả năng bay, siêu sức mạnh, tốc độ, khả năng chữa lành và điều khiển năng lượng. Tuy nhiên, sức mạnh này đi kèm với một cái giá đắt: Sự xuất hiện của alter ego tà ác mang tên The Void.
The Void là hiện thân của những nỗi sợ hãi, nghi ngờ và đau khổ sâu thẳm trong tâm trí Bob. Mỗi khi Sentry càng mạnh, The Void cũng trở nên mạnh mẽ hơn, tạo nên một chu kỳ tự hủy diệt. Điều này khiến Sentry trở thành một trong những nhân vật nguy hiểm và khó lường nhất trong vũ trụ Marvel.

Trong Thunderbolts, Sentry được giới thiệu dưới cái tên Bob, một người đàn ông trẻ tuổi với vẻ ngoài hiền lành nhưng ẩn chứa sức mạnh khủng khiếp. Lewis Pullman đã thể hiện xuất sắc sự chuyển biến từ một Bob rụt rè, bất an sang một The Void tàn bạo và lạnh lùng. Diễn xuất của anh mang đến chiều sâu cho nhân vật, khiến khán giả cảm nhận được nỗi đau và sự giằng xé trong tâm hồn Sentry.
Thunderbolts*: Phim siêu anh hùng "điên rồ và dị biệt" nhất vũ trụ điện ảnh Marvel
Thunderbolts không chỉ là một bộ phim hành động mà còn là một tác phẩm tâm lý sâu sắc. Thông qua nhân vật Sentry, phim đặt ra câu hỏi về sức khỏe tâm thần, sự tha thứ và khả năng kiểm soát bản thân. Sentry không phải là một phản diện thuần túy; anh là nạn nhân của chính mình, bị mắc kẹt giữa hai cực đối lập của bản ngã.
Bộ phim khéo léo lồng ghép các yếu tố tâm lý học, cho thấy rằng sức mạnh không chỉ đến từ cơ bắp mà còn từ khả năng đối mặt và vượt qua những nỗi sợ hãi bên trong. Sự tha thứ, cả từ người khác và từ chính bản thân, là chìa khóa để giải thoát Sentry khỏi vòng xoáy tự hủy diệt.
Marvel đã dám... hỏi những câu không dễ trả lời

Điểm mạnh lớn nhất của Thunderbolts là nó không hô hào chiến thắng. Nó đặt ra các câu hỏi đạo đức rất "người lớn":
- Một kẻ giết người có thể trở thành anh hùng nếu hắn giết vì mệnh lệnh?
- Ai định nghĩa cái thiện khi cả thế giới được vận hành bằng sự kiểm soát?
- Khi những người từng sai lầm là công cụ cho một hệ thống lớn hơn, liệu họ còn cơ hội nào để chọn lại?
Câu trả lời mà phim đưa ra không rõ ràng – và đó là lý do nó quan trọng. Marvel cuối cùng đã có một phim không dành cho thiếu niên – mà là cho những người từng mơ ước trở thành anh hùng nhưng tỉnh giấc với vết sẹo trên tay.
Cuối cùng, Thunderbolts không phải là bom tấn theo nghĩa thông thường. Nó không cho bạn những tràng pháo tay sau mỗi cú đấm, không có màn cameo gây sốc hay mid-credit làm rung rinh mạng xã hội. Nhưng đó chính là điều làm nó đặc biệt.
Đây là phim siêu anh hùng hiếm hoi mà khán giả ra khỏi rạp không cảm thấy được "giải cứu", mà là được "chạm vào". Một bộ phim cho những ai đã từng vấp ngã, đã từng mang lỗi, và vẫn đang học cách tha thứ chính mình.