Tôi và H. ly hôn cách đây 5 năm, sau 7 năm chung sống.

Người ngoài nhìn vào, ai cũng nghĩ lý do là vì H. quá hiền, quá nhạt, quá phụ thuộc. Còn tôi thì ngược lại: công việc tốt, thu nhập ổn, nói năng gãy gọn, có tiếng nói trong nhà.

Nhưng người trong cuộc thì hiểu, cuộc hôn nhân đó chết dần trong sự khinh thường mà chính tôi là người gieo.

H. nghỉ việc sau khi sinh con. Cô ấy không giỏi nấu ăn, cũng chẳng mặn mà chuyện dọn dẹp, càng không biết chăm sóc bản thân. Một người phụ nữ ở nhà suốt ngày, mặc áo thun rộng thùng thình, tóc buộc cao, quanh quẩn với con, đối với tôi lúc đó là một "khoản đầu tư không sinh lời".

Tôi đã từng nói với cô ấy, trong một cuộc cãi nhau lúc khuya: "Em sống bằng tiền anh, nuôi con cũng không giỏi, bản thân thì nhếch nhác, em có gì để anh còn phải trân trọng nữa?".

Cô ấy cười, tay quệt nước mắt tuyên bố: "Đây là lần cuối cùng tôi khóc vì anh".

screenshot-2025-06-20-145219-1750405952358881282670-1750411459443-17504114595402117334045.png

Ảnh minh họa

Một năm sau, chúng tôi ra tòa.

5 năm sau ly hôn, tôi nghe tin H. lấy chồng mới – một doanh nhân thành đạt, hơn cô ấy 2 tuổi, có biệt thự ở ngoại ô ven hồ, sống khá tình cảm.

Tôi thầm nghĩ: "Đúng là số tốt, nhưng chắc gì đã hạnh phúc".

Rồi một hôm, H. nhắn tin: "Mai em bận tiệc công ty chồng, con hơi mệt, gửi anh trông giúp một đêm được không?".

Tôi đồng ý. Lâu rồi tôi cũng muốn gần con.

Thằng bé về nhà tôi với balo nhỏ, vẻ mặt hơi mệt. Tôi pha sữa, bật hoạt hình. Nó ăn ngoan, nhưng đến khuya thì khóc nấc lên. Tôi tưởng con sốt, vội đo nhiệt độ, bế ru tới bế lui.

Nó ôm cổ tôi, nước mắt dàn dụa: "Bố ơi, con không muốn ngủ một mình. Ở nhà con có mẹ ôm…".

Chỉ một câu nói ấy, gọn, thật và xoáy thẳng vào tim tôi.

Tôi bật đèn, nhìn đứa trẻ nhỏ bé nằm co quắp trong chăn. Trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác trống rỗng kỳ lạ. Tò mò tôi hỏi thêm, thằng bé kể "chú chiều con lắm, chú cho con đi chơi nhưng không ngồi bấm điện thoại đâu, chú chơi ném bóng với con, chú còn giả vờ thua để con vui". Rồi nó chợt nghĩa ra gì đó lại ôm cổ tôi: "Nhưng con vẫn yêu bố hơn".

Hóa ra 5 năm qua, tôi chưa từng hỏi con thích gì. Cũng chưa từng hỏi H. có mệt không. Tôi cứ nghĩ: Phụ nữ chỉ cần có chồng lo là đủ.

Tôi từng thấy cô ấy vô dụng vì không làm ra tiền. Nhưng chính người phụ nữ đó đã nuôi con một mình, dạy con biết lễ phép, biết thương người. Và dù sống trong biệt thự hay nhà trọ, H. vẫn giữ được điều khiến tôi giờ mới thấy – giá trị thật sự của một người mẹ.

Tôi nằm thao thức đến sáng. Không vì nhớ H., mà vì hối hận về chính bản thân mình của năm xưa: Một người chồng không biết trân trọng vợ, cho đến khi cô ấy không còn là vợ nữa.

Không phải ai lấy được người giàu hơn mình cũng thật sự hạnh phúc. Nhưng chắc chắn có những người dù đã rời đi vẫn để lại trong lòng ta một sự ân hận không thể gọi tên.

Nguoi-noi-tieng.com (r) © 2008 - 2022