Cô ấy hiền lành, nhẫn nại, yêu tôi hết lòng nhưng không có chí tiến thủ. Ra trường mấy năm vẫn làm nhân viên hành chính ở một trung tâm nhỏ, lương ba cọc ba đồng, chẳng mấy khi dám mua gì cho bản thân. Trong khi tôi lúc nào cũng hừng hực khí thế: startup, mở công ty, đầu tư…

Thật ra, tôi từng có ý định cưới. Nhưng một lần đi gặp bạn cũ, có người vô tình hỏi: "Người yêu ông vẫn làm chỗ cũ à? Sau này cưới nuôi vợ nuôi con cũng nặng gánh đấy nhỉ", tôi chột dạ. Tự nhiên thấy xấu hổ. Tôi bắt đầu nhìn cô ấy với ánh mắt khác. Một người phụ nữ chỉ biết đi làm – về nhà – nấu cơm – tiết kiệm từng đồng… không hợp với giấc mơ lớn của tôi.

Tôi nói lời chia tay bằng lý do "không hợp" nhưng thực ra là vì tôi không chịu nổi cảm giác bạn gái mình mãi mãi không thoát khỏi kiếp nhân viên quèn. Cô ấy khóc, im lặng, rồi chỉ nhắn đúng một câu: "Có thể anh đúng nhưng không phải vì em không muốn vươn lên, mà vì em chưa có cơ hội để chứng minh".

Tôi không trả lời, không chung quan điểm thì đôi co làm gì. Nhiều năm sau, tôi cưới một người khác. Chúng tôi sống khá giả nhưng hôn nhân không mấy êm đềm. Vợ tôi giỏi kiếm tiền, giỏi cả việc chỉ trích. Cô ấy coi thường mẹ tôi vì bà ít học, nói xéo khi tôi bị luân chuyển, hay so bì con mình với con nhà khác…

Tôi không trách vợ, vì chính tôi cũng từng khinh thường người mình yêu chỉ vì cô ấy "kém cỏi". Có lẽ, tôi đang nếm lại quả báo của chính mình.

anh-minh-hoa-than-phan-cua-vo-16459275805181626713913-1753774138147-1753774138389747829587-1753782883681-1753782883761125948252.jpg

Ảnh minh họa

Con tôi vào lớp 1. Hôm họp phụ huynh đầu năm, tôi đến một mình vì vợ bận. Cô giáo trẻ, ăn mặc giản dị, ánh mắt rất quen. Đến gần hơn, tôi chết lặng.

Là cô ấy, người yêu cũ của tôi. Cô ấy giờ là giáo viên chủ nhiệm của con trai tôi.

Tôi bối rối, ngồi im như tượng, không dám ngẩng đầu. Khi cô ấy đọc tên phụ huynh từng bé, đến lượt con tôi, cô chỉ khẽ dừng lại một giây, rồi vẫn mỉm cười: "Bố bé là anh Long đúng không ạ? Em chào anh".

"Em"... Tôi suýt rơi nước mắt vì cái cách cô ấy vẫn gọi mình như năm nào, mà nhẹ nhàng, bình thản đến mức khiến tôi thấy mình quá nhỏ bé.

Hôm đó, về nhà tôi nằm cả buổi, không nói gì. Tôi tìm tên cô ấy trên mạng. Hóa ra cô ấy đã học thêm 2 bằng, từng nhận giải giáo viên dạy giỏi cấp quận, có kênh YouTube riêng hướng dẫn cha mẹ dạy con học chữ, học toán… Cô ấy không còn là "nhân viên quèn" như tôi từng nghĩ, mà là một người phụ nữ có sự nghiệp, giá trị và khí chất riêng.

Tôi kể chuyện này cho một người bạn cũ, anh ta chỉ lắc đầu: "Tao biết cô ấy giỏi từ lâu rồi nhưng mày không nhìn ra điều đó thôi".

Ừ, tôi đã không nhìn ra. Giá trị của một người không nằm ở chức danh, mà ở cách họ đi qua từng giai đoạn khó khăn. Và tôi đã đánh mất một người như thế chỉ vì ánh nhìn quá nông cạn của chính mình.

Nhìn cô vợ cả tháng không cho tôi ăn được 1 bữa cơm nhà, đầu tôi lại vảng vất hình bóng cô giáo của con, tôi tệ quá!

Nguoi-noi-tieng.com (r) © 2008 - 2022