Tôi đã từng nghĩ, nếu chồng mình ngoại tình, có lẽ tôi còn biết cách đối mặt. Nhưng chuyện này thì không. Tôi không có kịch bản nào trong đầu để chuẩn bị cho một đêm như thế.

Tôi đi làm về muộn vì liên hoan công ty, gần 11 giờ mới mở cửa phòng ngủ. Căn phòng tối om, chỉ có ánh sáng yếu hắt ra từ đèn ngủ. Tôi định bật đèn thì sững lại, chồng tôi đang ngồi bệt dưới sàn, lưng quay về phía cửa, mở chiếc hộp nhỏ tôi vẫn cất kỹ dưới đáy tủ - Hộp đựng vàng cưới của hai đứa.

Anh không nghe thấy tôi vào. Tôi đứng chết lặng, nhìn bàn tay anh cẩn thận lôi ra từng chiếc vòng, đôi bông tai, tờ giấy đỏ gói lại rồi cho vào một túi vải. Như thể anh đã làm điều này vài lần, quen tay và đầy tính toán.

Tôi không thét lên. Tôi chỉ hỏi, giọng gần như lạc đi: "Anh đang làm gì thế?".

Anh giật bắn người, quay lại, mặt trắng bệch như vừa bị bắt quả tang ăn trộm mà đúng là như vậy. Anh luống cuống: "Anh… không định lấy đâu… Anh chỉ…".

Rồi anh ngồi xuống, thở dốc như sắp khóc. Tôi không chen lời. Mọi cảm giác trong tôi là giận, tổn thương, sợ hãi đan chéo vào nhau như bó gai siết lấy ngực.

goai-tinh-vo-nguc-day-mui-sua-lao-v-1618884250-212-width650height433-16227173404871409334154-1749883142103-17498831425921578585899-1749889739068-174988973915366154422.jpg

Ảnh minh họa

Anh thú nhận từ một năm nay đã sa vào cờ bạc. Ban đầu chỉ là vài trận bóng, vài lần cá độ nhỏ, nhưng rồi thua, càng muốn gỡ. Thua nữa, càng cay, nợ chồng nợ. Bạn bè quay lưng. Anh giấu tôi, giấu cả bố mẹ, lấy hết tiền tiết kiệm. Đến giờ, ngân hàng gọi về tận công ty, anh sợ tôi biết nên lén tìm đến thứ duy nhất chưa động tới: vàng cưới.

Tôi không biết mình đã ngồi như thế bao lâu. Mọi thứ quanh tôi như mờ đi, chỉ có cảm giác nhói buốt giữa ngực là rõ ràng. Vàng có thể mất. Nhưng sự tin tưởng? Làm sao tôi có thể nhìn chồng mình như trước đây được nữa?

Tôi hỏi anh: "Nếu tôi không về đúng lúc, anh có lấy hết số đó không?".

Anh không trả lời. Và chính sự im lặng đó mới khiến tôi đau nhất.

Suốt đêm ấy, tôi không ngủ. Tôi không biết nên thương hay nên hận. Một phần tôi muốn tha thứ vì biết anh đang tuyệt vọng. Một phần tôi lại thấy mình như kẻ bị phản bội đến tận xương tuỷ. Tôi không biết trong bao nhiêu lần anh ôm tôi ngủ, ánh mắt anh có còn thật lòng.

Sáng hôm sau, anh xin tôi thêm một cơ hội. Tôi không gật, cũng không lắc. Tôi chỉ dọn cơm, rồi im lặng như một cái bóng. Nhìn anh, tôi thấy một người đàn ông đã lạc lối. Nhưng cũng thấy chính mình một người phụ nữ bị đẩy ra khỏi chiếc kén an toàn mà tưởng mình đã dệt được.

Vàng cưới, tưởng là kỷ niệm, hoá ra lại trở thành bằng chứng cho một sự đổ vỡ âm thầm.

Tôi chưa biết nên làm gì. Ly hôn? Tha thứ? Cứu chồng hay cứu lấy chính mình? Mọi thứ trong tôi đang rối như tơ vò. Nhưng tôi biết một điều, nếu bước tiếp, tôi không thể bước bằng niềm tin như cũ nữa rồi.

Tôi nên làm gì lúc này? Ai đó có thể cho tôi một lời khuyên?

Nguoi-noi-tieng.com (r) © 2008 - 2022