Tôi lấy chồng năm 27 tuổi. Anh hơn tôi 3 tuổi, làm kỹ thuật trong một công ty điện tử. Ngày cưới, ai cũng bảo tôi may mắn vì lấy được người chồng hiền lành, chăm chỉ. Nhưng chỉ sau nửa năm sống chung, tôi mới nhận ra, hiền lành đôi khi chỉ là vẻ bề ngoài.

Chồng tôi – Nam – có tính khí thất thường. Hôm nào vui, anh nói năng nhỏ nhẹ, gọi tôi là “vợ yêu” rồi xắn tay nấu ăn, dọn nhà nhưng chỉ cần tôi nói sai một câu, làm khác ý anh, không khí trong nhà lập tức đổi màu. Anh quát, ném đồ, có khi im lặng cả tuần, không nhìn tôi lấy một lần.

Một lần, tôi đi chợ lâu, về muộn bữa cơm. Anh đang ngồi chờ, thấy tôi mở cửa, liền ném mạnh cái bát xuống nền. “Giờ này mới vác mặt về à? Tôi đi làm về mệt rã rời, cô còn bắt chờ à?”. Tôi run tay, vừa dọn mảnh vỡ vừa xin lỗi, anh đứng nhìn, cười lạnh: “Lúc nào cũng xin lỗi, mà có bao giờ thay đổi đâu”.

Lúc đầu tôi nghĩ anh chỉ nóng nảy, rồi sẽ nguôi nhưng càng về sau, những cơn giận của anh càng vô cớ. Có khi vì tôi lỡ quên tắt đèn, anh đập cửa ầm ầm, chửi tôi vô tâm, có khi vì tôi nói chuyện lâu với đồng nghiệp nam, anh xé luôn quyển lịch bàn, ném vào mặt tôi. Tôi sống trong sợ hãi, chỉ dám thở khẽ, đi nhẹ, nói vừa đủ.

screenshot-2025-10-11-213902-17601940809091409955172-1760202181013-1760202181101518379666.png

Ảnh minh họa

Bạn bè khuyên tôi nên rời đi nhưng tôi vẫn cố bám víu. Mỗi lần anh dịu lại, mua cho tôi bó hoa nhỏ hay nấu bữa cơm tối, tôi lại tự dỗ mình rằng anh vẫn thương tôi. Tôi cứ thế sống giữa hai cực: một người chồng dịu dàng, biết lo cho vợ, và một kẻ luôn bùng nổ, đập phá, nghi ngờ, kiểm soát.

Một đêm, tôi đang ngủ thì anh bật dậy, hỏi: “Cô nhắn tin với ai?”. Tôi chưa kịp hiểu chuyện gì, anh giật điện thoại, lướt tìm, rồi ném mạnh xuống sàn, màn hình vỡ tan. Tôi chỉ kịp thấy trong mắt anh ánh lên một thứ gì đó rất lạ, không phải giận, mà như nỗi sợ. Anh ôm đầu, nói lí nhí: “Anh chỉ không muốn mất vợ thôi”.

Sau lần ấy, tôi mới biết anh từng bị bố bạo hành thời nhỏ. Những cơn nóng giận của anh như bóng ma cũ, cứ tái phát khi cảm thấy bất an. Tôi thương anh nhưng cũng kiệt sức. Tôi không thể cứ sống trong cảnh ngày hôm nay yêu, ngày mai run sợ, hôm sau lại làm lành như chưa có gì xảy ra.

Tôi thương anh nhưng tôi cũng thương chính mình, tôi không biết, tình yêu có đủ sức cứu một con người khỏi chính bóng tối trong họ không? Tôi nên làm gì đây?

Nguoi-noi-tieng.com (r) © 2008 - 2022