Tôi lấy chồng được sáu năm. Cuộc sống bình lặng, không quá hạnh phúc nhưng cũng chẳng đến mức sóng gió. Chúng tôi đều đi làm, tối về ăn cơm, nói chuyện dăm ba câu rồi ai làm việc nấy. Nhiều lúc tôi thấy hôn nhân giống như căn phòng quen hơi, sống cạnh nhau chỉ vì chữ "ổn định".

Một tối cuối tuần, trong lúc gom áo quần bỏ vào máy giặt, tôi thấy mảnh giấy nhỏ rơi ra từ túi quần chồng. Nhặt lên, tôi nhìn hóa đơn khách sạn, in rõ ngày giờ cách đó hai hôm. Tim tôi khựng lại. Những lần anh về muộn, ánh mắt tránh né mỗi khi tôi hỏi, bỗng chốc hiện lên đầy đủ trong đầu.

Tôi không làm ầm, chỉ để lại hóa đơn, âm thầm quan sát chồng. Nhưng sự im lặng ấy khiến tôi mất ăn mất ngủ cả tuần.

Cuối cùng, tôi nhờ một người quen làm lễ tân kiểm tra: anh đặt phòng với ai. Tôi tưởng mình sẵn sàng đối mặt cảnh chồng ngoại tình, nhưng thông tin nhận được khiến tôi chết lặng.

Cái tên trong phần "người đi cùng" là thằng em trai chồng tôi.

Đứa em kém anh vài tuổi, tính cách lông bông, ham vui, thường xuyên tụ tập bạn bè, uống say, gây bao nhiêu họa cho gia đình. Nó từng hứa sẽ chín chắn hơn sau vài lần tai nạn nhỏ vì bia rượu, nhưng có vẻ chưa thực sự thay đổi.

Tôi vẫn chưa hiểu chuyện gì cho đến khi gọi điện cho một người bạn của nó: "Hôm đó bọn em sinh nhật trên bar, nó say quá nên bị 'úp sọt', con bé kia chụp ảnh, anh cả phải đến xử lý".

Tôi chán nản vô cùng vì đâu không biết là lần thứ bao nhiêu chồng tôi phải đi "xử lý" cho thằng em trời đánh.

danh-ghen-1427-1764054488011-17640544884711626392517.jpg

Tối đó, tôi hỏi chồng. Anh im lặng rất lâu, khuôn mặt hốc hác. Anh bảo sợ mẹ chồng bệnh tim sẽ lo lắng, sợ cả nhà xáo trộn. Anh còn sợ tôi thất vọng, sợ nhìn em trai anh bằng ánh mắt khắt khe.

Tôi không trách, nhưng ngực nặng trĩu. Thay vì nhẹ nhõm vì chồng không ngoại tình, tôi lại thấy bế tắc hơn: đứng giữa việc giữ im lặng như chồng để bảo vệ sự bình yên tạm thời, hay nói ra để cả nhà cùng xử lý tình huống khó chịu mà em trai gây ra.

Tôi thương chồng. Nhưng tôi cũng thương chính mình phải chứng kiến cảnh cả nhà lo lắng, còn chúng tôi lặng lẽ chịu đựng. Nó 25 tuổi rồi nhưng chúng tôi không khác gì bố mẹ của nó vậy.

Đêm đó, nằm cạnh nhau, cả hai đều thức trắng. Không lời nào được thốt ra, chỉ có cảm giác bất lực và bế tắc bao trùm. Tôi chưa biết phải chọn bước đi nào là đúng: bảo vệ sự bình yên tạm bợ, hay đối mặt sự thật khó xử mà ai cũng phải chứng kiến?

Nguoi-noi-tieng.com (r) © 2008 - 2022