Hôm nay là kỷ niệm một năm ngày cưới của chúng tôi. Trên Facebook, tôi đăng bức ảnh bó hoa hồng đỏ rực rỡ chồng tặng kèm dòng trạng thái hạnh phúc viên mãn. Bạn bè, đồng nghiệp thi nhau vào thả tim, bình luận ngưỡng mộ: "Chồng đẹp trai, giàu có lại tâm lý, nhất bà nhé", "Cặp đôi vàng trong làng hạnh phúc"... Tôi nhấn "like" từng bình luận, nhưng nước mắt cứ thế rơi xuống màn hình điện thoại.

Chẳng ai biết rằng, đằng sau vỏ bọc hào nhoáng ấy, tôi vẫn là một... trinh nữ theo đúng nghĩa đen, dù đã kết hôn tròn 365 ngày.

Chúng tôi đến với nhau qua mai mối. Anh là giám đốc một công ty xuất nhập khẩu, điển trai, gia thế khủng, còn tôi là giáo viên, ngoại hình ưa nhìn, gia đình cơ bản. Mọi thứ diễn ra nhanh chóng và êm đẹp như một giấc mơ. Đám cưới của chúng tôi lộng lẫy nhất vùng, ai cũng bảo tôi là "chuột sa chĩnh gạo".

Nhưng ác mộng bắt đầu ngay đêm tân hôn. Anh uống rất nhiều rượu, vào phòng, anh chỉ ném cho tôi một cái gối và bảo: "Anh mệt, em ngủ đi", rồi quay lưng ngáy o o. Tôi tự an ủi rằng chắc anh say quá. Nhưng những ngày sau đó, kịch bản ấy cứ lặp đi lặp lại. Anh luôn về nhà rất muộn, người nồng nặc mùi rượu hoặc mùi thuốc lá, và luôn lấy lý do "công việc áp lực", "mệt mỏi" để lảng tránh chuyện chăn gối.

Suốt một năm qua, tôi đã làm đủ mọi cách. Từ tẩm bổ món ngon, nấu ăn chờ cơm, cho đến việc vứt bỏ sự e ngại để mặc những bộ váy ngủ gợi cảm nhất. Nhưng đáp lại tôi chỉ là ánh mắt lạnh băng, đôi khi là sự khó chịu ra mặt của chồng. Anh không bao giờ ôm tôi, không hôn, thậm chí cái nắm tay cũng hời hợt như xã giao. Chúng tôi sống chung nhà nhưng như hai người khách trọ.

Đêm nay, kỷ niệm 1 năm ngày cưới, tôi đã chuẩn bị một bàn tiệc lãng mạn với nến và hoa. Tôi quyết tâm phải làm rõ trắng đen. Tôi không thể chôn vùi thanh xuân trong sự lạnh lẽo này mãi được. Tôi cần biết lý do: Anh yếu sinh lý? Anh có người khác? Hay tôi đã làm gì sai?

Khi anh về, nhìn mâm cơm thịnh soạn, anh chỉ thở dài ngồi xuống, không hề có chút cảm xúc nào. Không chịu nổi nữa, tôi òa khóc: "Anh à, chúng ta là vợ chồng mà. Tại sao suốt một năm qua anh không hề chạm vào em? Em là vợ anh hay là người giúp việc trong cái nhà này? Nếu anh có người khác, hãy nói cho em biết, em sẵn sàng ly hôn để giải thoát cho cả hai".

ket-hon-1-nam-chong-khong-dong-vao-nguoi-vo-con-tuyen-bo-2-dieu-dspl-1-14295870-1763786255190-17637862554871729041496.jpg

Ảnh minh họa: AI

Chồng tôi im lặng xoay xoay ly rượu vang trên tay. Anh ngước lên nhìn tôi, ánh mắt sắc lẹm, không chút hối lỗi. Anh bảo: "Em muốn biết sự thật đúng không? Được, nhân ngày hôm nay anh sẽ nói rõ để em đỡ phải đoán già đoán non".

Và rồi, anh thốt ra hai điều khiến tôi sốc đến mức đánh rơi cả chiếc nĩa trên tay xuống sàn nhà loảng xoảng.

"Thứ nhất," anh bình thản nói, "Tôi cưới em hoàn toàn không có tình yêu. Tôi lấy vợ chỉ vì mẹ tôi bị ung thư giai đoạn cuối, bà muốn thấy tôi yên bề gia thất trước khi nhắm mắt. Em ngoan hiền, có học thức, lý lịch sạch sẽ, là hình mẫu con dâu hoàn hảo mà mẹ tôi thích. Tôi cưới em là để làm tròn chữ hiếu, để mẹ tôi ra đi thanh thản. Giờ mẹ mất rồi, nhiệm vụ của tôi xong, tôi không còn cảm hứng để đóng vai người chồng yêu vợ nữa".

Tôi chết lặng, tim như bị ai bóp nghẹt. Hóa ra tôi chỉ là một công cụ, một liều thuốc an thần cho mẹ anh. Nhưng điều thứ hai anh nói mới thực sự đẩy tôi xuống vực thẳm của sự sỉ nhục.

"Thứ hai," anh tiếp tục, giọng ráo hoảnh, "Tôi không có hứng thú với phụ nữ, hay nói đúng hơn là tôi không có cảm xúc với em. Vì vậy, tôi cho phép em ra ngoài tìm người đàn ông khác để giải quyết nhu cầu sinh lý, thậm chí có con cũng được. Tôi sẽ chu cấp, sẽ đứng tên cha đứa bé trong giấy khai sinh, sẽ cho con em cuộc sống vương giả. Đổi lại, em phải giữ kín miệng, tiếp tục đóng vai người vợ hạnh phúc, giữ thể diện cho tôi và gia đình này trước mặt đối tác, xã hội. Đừng bao giờ đòi hỏi tôi phải chạm vào người em. Đó là giới hạn".

Tai tôi ù đi. Chồng tôi không chỉ coi thường cuộc hôn nhân này mà còn coi rẻ nhân phẩm của tôi. Anh ta muốn tôi sống như một "bình hoa di động", một tấm bình phong che đậy cho sự ích kỷ của anh ta. Anh ta cho phép tôi ngoại tình – một sự "rộng lượng" bệnh hoạn mà tôi chưa bao giờ tưởng tượng nổi.

Tôi nhìn chiếc nhẫn cưới lấp lánh trên tay mà thấy nó nặng tựa ngàn cân. 600 triệu tiền tiết kiệm, căn nhà 5 tầng, xe sang đưa đón... tất cả những thứ vật chất mà người ngoài khao khát, giờ đây với tôi chỉ là những song sắt của một nhà tù giam lỏng.

Tôi mới 27 tuổi. Chẳng lẽ tôi phải chấp nhận cuộc sống "đồng sàng dị mộng", lén lút tìm kiếm tình cảm bên ngoài như lời anh ta nói để giữ lấy cái vỏ bọc hào nhoáng này? Hay là tung hê tất cả để làm lại từ đầu, chấp nhận mang tiếng "một đời chồng"? Đêm nay lại là một đêm thức trắng, nhưng không phải vì hạnh phúc, mà vì sự bẽ bàng đến tận cùng.

* Tâm sự của độc giả

Nguoi-noi-tieng.com (r) © 2008 - 2022