Tôi gặp lại Tùng – chồng cũ của mình – trong đám cưới một người bạn chung. Không báo trước, không dự liệu, chỉ là quay đầu một cái, tôi đã bắt gặp ánh mắt ấy: Ngỡ ngàng, sững sờ… và tiếc nuối.

Tôi cười nhẹ, lịch sự gật đầu. Còn anh ta thì đứng chôn chân, như thể nhìn thấy bóng dáng của một thứ gì quý giá lỡ để tuột mất.

4 năm rồi kể từ ngày chúng tôi ký vào tờ đơn ly hôn. Khi đó, tôi là một người phụ nữ mệt mỏi, gầy gò, tóc rụng, da sạm, nước mắt chan cơm vì chồng mê gái, ham vui, tiền không có nhưng sĩ diện ngút trời. Còn giờ đây, tôi đã khác.

Tôi trẻ trung hơn, biết chăm sóc bản thân hơn, có công việc ổn định, thu nhập cao và… một người đàn ông yêu chiều tôi đúng nghĩa.

Tùng ngồi cùng bàn tiệc, có vợ đi cùng. Người phụ nữ ấy ăn mặc diêm dúa, liên tục chụp ảnh món ăn, chỉnh filter, đăng story, vừa nói chuyện điện thoại vừa sai nhân viên nhà hàng đổi hết cái này tới cái nọ. Tôi chỉ lặng lẽ quan sát, không nói gì, nhưng tôi thấy rõ sự ngán ngẩm trong mắt Tùng.

Sau bữa tiệc, tôi rời đi thì Tùng vội bước theo. Anh ta gọi tôi trong bãi đỗ xe: "Em dạo này sống tốt thật đấy. Trẻ ra, đẹp hơn xưa nhiều. Anh... vẫn chưa quên em".

Tôi khẽ nhíu mày đáp lại: "Chuyện cũ rồi, anh nói thế làm gì?".

180-1745911855513523677483-1746106467477-1746106467586226983829-1746231607725-17462316078311354860271.jpg

Ảnh minh họa

Anh ta bước lại gần hơn, ánh mắt như kẻ đang cầu xin một cơ hội: " Anh biết anh sai. Nếu em đồng ý, anh sẽ ly hôn. Mình bắt đầu lại, được không? Ngày xưa anh ngu ngốc, không biết trân trọng em. Bây giờ anh mới hiểu...".

Tôi khựng lại vì quá kinh ngạc: "Anh định bỏ vợ hiện tại, chỉ vì thấy tôi xinh đẹp hơn ngày xưa à?".

Anh ta im bặt.

Tôi thở dài: "Ngày tôi tiều tụy, anh nhẫn tâm bỏ mặc. Giờ thấy tôi rạng rỡ thì muốn quay lại? Thứ tình cảm đó… rẻ tiền lắm anh ạ. Và tôi không còn là cô gái năm ấy, cam chịu và ngốc nghếch nữa".

Ngay lúc đó, bạn trai tôi tới đón. Anh bước xuống từ chiếc xe SUV sáng bóng, dáng cao ráo, lịch thiệp, nắm tay tôi đầy tự nhiên. Anh cũng biết mặt chồng cũ của tôi nên chỉ gật đầu coi như lời chào hỏi rồi quay sang ân cần dìu tôi vào xe: "Em chờ anh lâu không? Lên xe đi, anh đưa em đi dạo chút, lát nữa mình quay lại lấy xe của em sau".

Tôi bước lên xe, khi cửa xe đóng, tôi thấy Tùng lặng người. Có lẽ, đây là lần đầu tiên anh ta thật sự cảm thấy xấu hổ và mất mát.

Nguoi-noi-tieng.com (r) © 2008 - 2022