Từ ngày tôi về làm dâu, người khiến tôi khó chịu nhất không phải mẹ chồng mà là cô em chồng tên Thu. Thu lấy chồng thành phố, được chiều chuộng, sống trong nhà cao cửa rộng, đi xe sang nên lúc nào cũng tỏ vẻ hơn đời. Mỗi lần về quê, cô ấy nói năng the thé, ánh mắt liếc ngang liếc dọc, chê bai từ bộ quần áo tôi mặc đến món ăn tôi nấu. Có lần còn hằn học bảo: "Chị lấy anh tôi mà không biết làm đẹp, ăn mặc quê mùa thế này thì sao giữ được chồng". Tôi nghe vừa tủi vừa tức nhưng chỉ cười cho qua.

Thu tiêu tiền như nước, thích mua sắm hàng hiệu, đi du lịch check-in liên tục. Có lần ngồi trước họ hàng, cô ấy vênh váo khoe: "Em chẳng bao giờ phải tính toán chi li như chị Hoa đâu, chồng em làm ra tiền, việc của em là khéo léo để chồng dâng hết lên cho mình thôi". Lời nói ấy sặc mùi châm biếm và cũng khoe khoang thái quá, coi thường người khác nhưng tôi cố nhẫn nhịn, nghĩ phận chị dâu, tránh va chạm cho yên cửa yên nhà.

Thế mà cuộc đời có ai ngờ, tháng trước, tôi bất ngờ nghe tin Thu bị nhà chồng đuổi ra khỏi nhà. Người đưa tin chính là bà cô bên ngoại, kể rằng chồng Thu quá chán nản vì vợ chỉ biết ăn chơi, không lo cho con cái, lại còn nợ nần vì mua sắm quá tay. Cuối cùng, anh ta nộp đơn ly hôn, dứt khoát đuổi Thu ra khỏi nhà. Tôi nghe mà bàng hoàng, không tin nổi cô em chồng bấy lâu kiêu ngạo kia lại có ngày rơi vào cảnh khốn đốn.

74-1756645134484899211020-1756744798636-1756744803462508302661.png

Ảnh minh họa

Hai hôm sau, Thu lù lù kéo vali về nhà bố mẹ đẻ, mẹ chồng tôi xót con gái, bảo vợ chồng tôi cho Thu ở nhờ ít lâu. Tôi chẳng muốn nhưng cũng không dám cãi lời. Ai ngờ, Thu vừa bước chân vào nhà đã ngẩng cao đầu, giọng điệu chát chúa: "Chị dọn chỗ tử tế cho em ở nhé, em quen sống rộng rãi rồi, chật chội khó chịu lắm, mà phòng ốc sạch sẽ chút, chị thay luôn bộ ga gối mới nhé, em không dùng đồ cũ của anh chị đâu". Tôi nghe mà tức, muốn buông thẳng câu: "Cô còn tư cách gì mà đòi hỏi?" nhưng rồi lại cắn răng im lặng.

Những ngày sau đó, Thu ở nhà tôi mà chẳng hề biết điều. Ăn uống thì chê thẳng thừng, gảy trước gảy sau, quần áo thì vứt bừa bộn, đi chơi về khuya, đóng cửa ầm ầm, chẳng để ý đến ai. Tôi vừa bực vừa buồn, nghĩ bụng một người vừa bị chồng bỏ, không nơi nương tựa, lẽ ra phải biết nhìn lại bản thân, đằng này vẫn giữ nguyên cái tính kẻ cả, coi chị dâu như người ở thế này thì ai mà chịu được.

Có lần, tôi nhắc: "Giờ em cũng nên lo nghĩ khác đi, cố gắng sống giản dị để còn gây dựng lại". Vậy mà Thu trừng mắt, vỗ bàn: "Chị nghĩ em thấp kém như chị chắc? Em thừa sức tìm người đàn ông giàu có hơn anh ta gấp mấy lần". Tôi nghe mà run lên vì giận, chỉ muốn đuổi ngay ra khỏi cửa.

Tôi thấy mình quá mệt mỏi khi phải gánh thêm một con người vô ơn và ngạo mạn trong căn nhà vốn đã chật hẹp này. Nhưng nếu tôi đuổi đi, chắc chắn mẹ chồng sẽ trách. Còn nếu tiếp tục nhẫn nhịn, tôi sợ một ngày nào đó chính sự im lặng của mình sẽ bùng nổ thành một cuộc cãi vã không thể cứu vãn. Tôi phải làm thế nào đây?

Nguoi-noi-tieng.com (r) © 2008 - 2022