Nhà tôi vốn dĩ chẳng phải giàu có, vợ chồng tôi đều tất bật làm việc để trang trải cuộc sống. Ban ngày tôi xoay như chong chóng với công việc ở cơ quan rồi lại về lo cơm nước, hai đứa con nhỏ. Còn chồng tôi đi làm về chỉ biết vùi đầu vào điện thoại, ít khi để ý chuyện nhà. Mẹ chồng sống cùng, bà vốn ít nói, chẳng bao giờ kêu ca.
Tôi cứ nghĩ bà vẫn khỏe, thỉnh thoảng chỉ than mỏi lưng, nhức gối như bao người già khác thế nhưng, một buổi tối, tôi đi làm về thì thấy bà nằm co ro trong phòng, mồ hôi vã ra. Vội đưa bà đến viện, bác sĩ lắc đầu vì bệnh đã di căn, không còn cách cứu chữa, gia đình đưa đến quá muộn. Tôi choáng váng, nước mắt ứa ra, vừa thương vừa day dứt. Suốt bao tháng trời, bà âm thầm chịu đựng, không nói với ai, chúng tôi mải mê cơm áo gạo tiền, vô tâm đến mức không nhận ra mẹ bệnh nặng thế nào.
Những ngày sau, bà yếu dần rồi ra đi. Trong tang lễ, chồng tôi mặt nặng như chì, quay sang trách tôi: "Em làm dâu sao chẳng để ý gì đến mẹ? Nếu em quan tâm hơn, chắc đã kịp đưa bà đi chữa trị thì giờ mẹ anh vẫn còn sống, đâu đã qua đời khi còn chưa được 65 tuổi thế này". Tôi sững sờ, nghẹn họng ấm ức. Tôi đáp lại, giọng run rẩy: "Anh là con trai ruột mà còn không biết mẹ bệnh, cớ sao lại đổ hết trách nhiệm cho con dâu? Tôi ngày nào cũng tất bật lo cho gia đình này, đâu phải bỏ mặc. Lẽ ra chính anh mới là người phải để mắt đến mẹ".

Ảnh minh họa
Câu nói ấy khiến chồng tôi nổi giận. Chúng tôi cãi nhau dữ dội, bao nhiêu dồn nén bấy lâu nay bùng nổ. Tôi trách anh vô tâm, chỉ biết nghĩ đến bản thân. Anh thì cho rằng tôi lạnh lùng, không làm tròn bổn phận dâu con, không ai chịu nhường ai. Cách đây nửa tháng, trong một cơn tức giận, anh ném xuống bàn tờ đơn ly hôn, bảo rằng sống với nhau như thế chỉ thêm mệt mỏi. Tôi run run cầm bút, cũng ký vào, vừa giận vừa chua chát.
Đêm đó, nằm trong căn nhà thiếu vắng bóng mẹ, tôi quay sang nhìn anh thì thấy anh nằm quay lưng, im lặng đến nghẹn ngào. Trong lòng tôi ngổn ngang. Nếu ngày xưa chúng tôi bớt mải mê công việc, chịu quan tâm đến bà nhiều hơn, có lẽ đã không phải hối hận thế này. Và nếu bây giờ tôi buông tay thật sự, liệu có phải thêm một sai lầm không thể cứu vãn? Nhưng rồi nghĩ đến những lời trách móc cay nghiệt của chồng, trái tim tôi lại tan nát. Tôi nên cố gắng giữ lại gia đình hay buông tay?