Dưới đây là tâm sự của một người đàn ông đăng trên mạng xã hội Trung Quốc khiến cư dân mạng xôn xao:
Tôi là Lưu Đoàn, một người đã sống và làm việc ở nước ngoài trong suốt nhiều năm. Cách đây 5 năm, tôi đã nhờ vợ gửi 10 triệu NDT (khoảng hơn 35 tỷ đồng) vào một ngân hàng trong nước với kỳ hạn 5 năm. Khi trở về quê hương, tôi háo hức đến ngân hàng để rút số tiền ấy, nhưng những gì tôi nhận được lại là một cú sốc không thể tưởng tượng nổi.
Nhân viên ngân hàng thông báo rằng số dư trong tài khoản của tôi chỉ còn 50 NDT (khoảng 176 ngàn đồng). Tôi không thể tin vào tai mình nên hỏi đi hỏi lại. Nhân viên ngân hàng cũng liên tục khẳng định trong tài khoản của tôi chỉ có đúng 50 NDT.
Tôi cảm thấy như mình đang rơi vào một cơn ác mộng. Dù tôi có chất vấn thế nào, họ cũng chỉ trả lời rằng ngân hàng không liên quan đến vấn đề này. Sự giận dữ và hoang mang bao trùm tâm trí tôi. Tôi không thể hiểu tại sao số tiền của mình lại biến mất một cách bí ẩn như vậy.
Không chấp nhận sự từ chối của ngân hàng, tôi quyết định yêu cầu kiểm tra toàn bộ lịch sử giao dịch trong 5 năm qua. Khi bảng sao kê được in ra, tôi chết lặng khi thấy một danh sách dài dằng dặc các giao dịch với giá trị hàng chục ngàn đến hàng triệu NDT. Tất cả các giao dịch đều hợp lệ và không có dấu hiệu gian lận. Tôi cảm thấy bối rối và không thể lý giải được điều này.
Tôi đã tìm đến ban lãnh đạo ngân hàng, thậm chí là giám đốc chi nhánh, nhưng tất cả chỉ nhận được câu trả lời cứng nhắc rằng ngân hàng không chịu trách nhiệm về các giao dịch này. Càng tìm hiểu, tôi càng bị từ chối. Cuối cùng, tôi đã phải gọi cả gia đình lên ngân hàng để tạo áp lực, buộc họ hỗ trợ.

Ảnh minh họa
Cảm giác bị phản bội
Khi gia đình tôi kéo đến ngân hàng để yêu cầu lời giải thích, thái độ của nhân viên ngân hàng dường như đã thay đổi. Họ trở nên hợp tác hơn và sẵn sàng cung cấp thông tin. Sau quá trình điều tra, sự thật cuối cùng cũng được phơi bày: Tài khoản ngân hàng mà tôi đã gửi tiền không đứng tên tôi, mà là tên vợ tôi. Do tôi ở nước ngoài nên vợ tôi đã gửi số tiền đó vào tài khoản của cô ấy, chứ không gửi vào số tài khoản của tôi.
Điều này có nghĩa là, nếu tất cả các giao dịch đều hợp lệ, thì người duy nhất có thể rút tiền, chuyển khoản chính là vợ tôi. Tôi không thể tin vào mắt mình khi biết rằng vợ đã qua mặt mình. Nhưng sự thật còn nghiệt ngã hơn: Người đã tiêu số tiền này không phải vợ tôi, mà là em trai cô ấy.
Kiệt là em vợ tôi, cậu ta biết khoản tiền 10 triệu NDT của tôi đang đứng tên vợ tôi nên đã thuyết phục vợ tôi đưa cho cậu ta đầu tư với lời hứa sẽ sinh lời.
Nhưng thay vì đầu tư một cách có kế hoạch, cậu ta lại lao vào mua cổ phiếu và quỹ đầu tư một cách mù quáng. Kết quả là toàn bộ số tiền bị tiêu sạch.
Khi sự việc vỡ lở, vợ tôi hối hận nhưng đã quá muộn. Em vợ thì thản nhiên nói: "Em cũng đâu cố ý. Lúc đầu em cũng kiếm được mà, ai ngờ sau này lỗ". Câu nói đó như một nhát dao đâm vào lòng tôi. Làm sao có thể chấp nhận được điều này?
Không thể chấp nhận sự việc này, tôi đã quyết định kiện cả em vợ lẫn ngân hàng ra tòa. Tuy nhiên, ngân hàng không chịu trách nhiệm vì các giao dịch hoàn toàn hợp lệ. Tòa án tuyên án em vợ tôi phải bồi thường 10 triệu NDT và chịu phạt 100.000 NDT (khoảng 353 triệu đồng). Nhưng tôi hiểu rằng số tiền này khó có thể lấy lại được.
Vụ việc đã khiến quan hệ giữa tôi và gia đình vợ trở nên căng thẳng.
Sự việc này không chỉ là một bài học đắt giá về tiền bạc mà còn là một bài học về lòng tin và sự trung thực trong gia đình. Tôi hy vọng rằng mọi người sẽ rút ra được những kinh nghiệm từ câu chuyện của tôi, để tránh phải trải qua những đau khổ tương tự.