Tôi về làm vợ anh cũng đã gần 5 năm, từ cái thời chẳng có gì ngoài hai bàn tay trắng, cùng chồng bắt đầu từ một căn phòng trọ cũ kỹ, nóng hầm hập mỗi khi hè tới. Ngày đó, anh bảo tôi cố gắng chịu khổ vài năm, sau này vợ chồng tích cóp được chút vốn thì mua cái nhà. Tôi cũng chẳng nghĩ ngợi gì, cùng chồng cày ngày cày đêm, dành dụm từng đồng lương ít ỏi từ công việc văn phòng của mình, cùng khoản lương công nhân của chồng.

3 năm trước, anh chồng phá bỏ nhà cũ của bố mẹ, xây một căn nhà 3 tầng to rộng khang trang, vay mượn của chúng tôi 400 triệu. Nhà xây xong, chị dâu gọi vợ chồng tôi về ở cùng vì bố mẹ chồng già yếu, cần người chăm nom, anh chị bận quá mà nhà cửa thì rộng. 

Thế là vợ chồng tôi dọn về căn nhà mới xây, sống chung với bố mẹ chồng và vợ chồng anh cả. Cũng từ đó, mọi chuyện bắt đầu đổi khác...

Chị dâu hơn tôi 6 tuổi, lấy chồng từ sớm nên con trai lớn cũng đã vào lớp 4, còn tôi thì con mới được 3 tuổi. Chị luôn tự hào về việc mình làm dâu lâu năm, thạo việc nhà và hiểu ý bố mẹ chồng hơn hẳn tôi. Mỗi lần có khách tới chơi, chị lại thở dài than thở chuyện làm dâu khổ sở ra sao, kể bao nhiêu công lao chị bỏ ra để chăm sóc bố mẹ chồng, từ chuyện nhỏ nhất như nấu cơm, rửa bát, giặt giũ... khiến ai nghe cũng mủi lòng thương cảm.

Nhưng sự thật thì từ ngày vợ chồng tôi về, người giặt giũ, nấu nướng và chăm sóc bố mẹ chủ yếu là tôi. Chị dâu sáng bận mở cửa hàng quần áo, tối lại tranh thủ bán hàng livestream, hầu như chẳng mấy khi ở nhà. Có hôm, bố chồng bị đau lưng, mẹ chồng nhờ chị xoa bóp thì chị bảo đang bận gói hàng, rồi đẩy hết việc cho tôi. Đã vậy, mỗi khi có chuyện gì không vừa ý, chị lại bóng gió kể khổ rằng làm dâu mười mấy năm mà không được yên ổn, khiến tôi tủi thân mà không biết phải nói cùng ai.

231-1746674239512425691155.png

Ảnh minh họa

Có lần bố chồng tôi bị cảm, sốt li bì cả ngày, tôi phải xin nghỉ làm để chăm ông, cả đêm túc trực vì ông cao tuổi rồi nên tôi cũng sợ có sơ suất. Sáng hôm sau, chị dâu mới chạy vào phòng, giọng ngọt lịm, hỏi han ông vài câu rồi lại nhanh chân chạy ra tiếp khách dưới nhà. Đến tối, tôi nghe tiếng chị líu lo kể với hàng xóm rằng mình trông nom bố chồng, tới mức sụt cả cân. Tôi chỉ biết cười trừ, hiểu ra sự giả tạo, thảo mai của chị.

Rồi chuyện bùng nổ khi cái phong bì của mẹ chồng bị mất. Đó là phong bì tiền bà dành dụm cả chục năm trời. Hôm đó, tôi đang cho con ăn thì thấy mẹ chồng hớt hải chạy xuống hỏi có thấy cái phong bì bà cất trên đầu giường không. Tôi vội lên kiểm tra thì không thấy cái phong bì nào cả.

Mẹ chồng hỏi chị dâu thì ngay lập tức, chị bóng gió bảo chỉ có tôi là hay vào phòng mẹ dọn dẹp nên có gì thì mẹ cứ tìm tôi mà đòi. Tôi tức nghẹn cổ, cãi lại rằng mình chưa bao giờ đụng tới đồ đạc của mẹ. Đúng lúc đó, anh chồng đi làm về, nghe chuyện liền to tiếng mắng tôi:

"Cô làm dâu mà không biết thân biết phận, đụng vào tiền của mẹ là không chấp nhận được".

Tôi uất nghẹn, ôm con khóc nức nở, còn mẹ chồng thì ngồi đó, chẳng nói gì, chỉ cúi đầu thở dài, khiến tôi càng thêm tủi thân. Tôi định dọn đồ bỏ đi, nhưng nghĩ tới con nhỏ, tới bao năm chăm sóc bố mẹ chồng, lại không đành lòng.

May mà tối đó, bố chồng tôi tình cờ tìm thấy cái phong bì dưới góc tủ quần áo mùa đông, hóa ra bà lú lẫn, tự nhét phong bì vào đó rồi quên mất, cứ ngỡ vẫn cất dưới gối. Mọi người trong nhà cũng bớt đay nghiến tôi, nhưng lòng tôi thì đã nguội lạnh phần nào.

Đêm đó, tôi nằm trằn trọc mãi không ngủ được. Lòng tự hỏi, rốt cuộc mình đã làm gì sai mà phải chịu oan ức như thế này? Có phải tôi quá nhu nhược nên mới để chị dâu lấn lướt, đổ tội hết lần này tới lần khác? Hay do tôi không biết cách bảo vệ mình, nên mới thành kẻ tội đồ trong mắt cả gia đình chồng?

Nguoi-noi-tieng.com (r) © 2008 - 2022