Vợ chồng tôi lấy nhau đến nay là 6 năm, có 1 đứa con gái nhỏ học mẫu giáo. Do thu nhập của chúng tôi thấp nên tiền làm ra chỉ đủ chi tiêu sinh hoạt và chưa bao giờ dám nghĩ đến mua nhà thành phố.
Ngôi nhà chúng tôi đang ở là của anh họ tôi cho mượn tạm, khi nào con anh ấy đi lao động nước ngoài về sẽ lấy lại.
Năm trước, bố vợ ra chơi, nhìn thấy cuộc sống của chúng tôi khó khăn, vất vả ở thành phố, ông gợi ý tôi đưa vợ con về quê ngoại sống và cho mảnh đất để xây nhà. Ở quê ngoại có nhiều nhà máy, không thiếu việc cho chúng tôi làm. Không muốn mang tiếng ở rể nên tôi từ chối lời mời của bố vợ.
Có lẽ lời nói thẳng của tôi làm bố vợ phật lòng. Ông không cho bà đi chăm sóc cháu ngoại nữa, cũng không cung cấp thực phẩm hàng tháng cho con cháu nữa. Tôi nghĩ tự lực cánh sinh là tốt nhất, không cần dựa dẫm vào ai hết.
Bà ngoại về quê, vợ tôi vừa đi làm, vừa đảm nhận việc đưa đón con đi học và nội trợ. Công việc của tôi nhiều, ngày nào cũng làm đến 9h tối mới về đến nhà. Nhiều hôm về nhà vợ con đã ngủ say giấc, còn tôi ngồi nhai từng miếng cơm 1 cách khó nhọc.

Ảnh minh họa
Thứ 6 vừa rồi, tôi làm về như mọi ngày. Mở cửa ra, cảnh đầu tiên đập vào mắt tôi đó là mâm cơm dở dang. Tôi cho là vợ con đã lên giường ngủ nên giận quá đá nồi cơm điện vào góc nhà. Sau đó giận dữ gọi vợ nhưng tìm khắp nơi không thấy 2 người đâu.
Tôi liền gọi điện thoại thì nghe giọng vợ khóc ở đầu bên kia, cô ấy nói con bị sốt co giật đang cấp cứu trong bệnh viện. Ngay lập tức tôi lao đến viện để xem tình hình con thế nào. Vừa nhìn thấy chồng, vợ ôm chặt lấy mà khóc:
"Em mệt mỏi lắm rồi anh ạ. Con bệnh thức cả đêm, ngày đi làm, giờ thì vào viện chăm con. Cứ tình hình này, em sợ có ngày bị đột quỵ".
Vợ nói lúc con bị co giật, gọi cho chồng vài cuộc nhưng không nghe, bởi tôi đang làm và máy ở trong tủ đồ. Vợ tôi phải chạy đi nhờ hàng xóm giúp đỡ đưa con mau chóng đi cấp cứu.
Tiền lương tôi kiếm được chỉ hơn vợ vài triệu, vậy mà cô ấy phải làm đủ mọi việc. Tôi chưa bao giờ thấy vợ kêu than nửa lời. Có lẽ đã vượt quá sức chịu đựng nên vợ buộc phải lên tiếng. Tôi thương vợ lắm nhưng không biết phải làm sao nữa?