Tôi từng nghĩ mẹ chồng lạnh lùng, xét nét và cay nghiệt, cho đến khi tôi vô tình mở ngăn tủ lạnh dưới bếp…
Tôi lấy chồng năm 29 tuổi không quá sớm, không quá muộn. Sau đám cưới, hai vợ chồng sống chung với bố mẹ chồng ở Hà Nội để tiết kiệm. Mẹ chồng tôi không khó tính nhưng bà cực kỳ ít nói và lạnh lùng. Gần như không bao giờ hỏi han chuyện tôi làm gì, thích ăn gì, mệt hay vui. Tôi làm dâu được 1 tuần đã nhận ra: Mối quan hệ này sẽ không êm đềm.
Áp lực bắt đầu từ năm thứ hai. Họ hàng, hàng xóm rỉ tai mẹ chồng: "Cưới lâu thế mà chưa thấy gì à bà?", "Thử đưa đi khám xem có vấn đề gì không?", "Con dâu giờ khéo ăn chơi, chẳng thiết sinh nở đâu…". Tôi nghe cả rồi, cũng từng bật khóc vì một câu hỏi tưởng như vô hại: "Sao chưa có tin vui?".
Chồng tôi thương vợ, luôn đứng về phía tôi, nói rằng cả hai còn muốn ổn định tài chính, chưa cần vội. Nhưng tôi biết, anh cũng mệt mỏi.
Còn mẹ chồng tôi, bà không nói gì nhưng chính sự im lặng ấy lại khiến tôi nghẹt thở hơn cả.

Ảnh minh họa
Một buổi chiều đi làm về sớm, tôi xuống bếp lấy đá thì phát hiện tủ lạnh mở không kín. Tôi mở ra đóng lại cho chắc thì ánh mắt bất giác nhìn vào ngăn kéo dưới cùng. Có một túi nhỏ, trong đó là những gói thuốc bọc giấy báo, ghi chữ nắn nót: "Cách sắc... kiêng ăn...".
Tôi mở từng gói ra xem, là thuốc nam, có mùi cỏ khô, có cả ghi chú: "Sắc ngày lẻ, uống trước ăn 1 tiếng". Mỗi gói đều có dòng chữ nhỏ: "Cho con dâu".
Tay tôi run lên. Đó là lần đầu tiên tôi thấy mẹ chồng tôi – người phụ nữ luôn im lặng như không quan tâm đang cố gắng vì tôi.
Tối đó, tôi hỏi mẹ chồng: "Mẹ… sao mẹ không đưa con uống?".
Bà chỉ im lặng một lúc, rồi nói khẽ: "Mẹ sợ con nghĩ mẹ ép sinh con nên chưa nói gì với con. Mẹ chỉ nghĩ… nếu con muốn… thì mẹ có thể giúp được gì thì giúp".
Tôi không kìm được nước mắt. Thì ra, có những người thương bạn bằng cách không làm gì cả. Họ không nói ra, không ép buộc, chỉ lặng lẽ làm điều họ nghĩ là tốt nhất cho bạn, theo cách ít gây tổn thương nhất.
Từ hôm đó, tôi uống thuốc mẹ đưa không vì áp lực có con, mà vì tôi biết, tình thương có thể đến từ những người mà ta từng hiểu lầm nhiều nhất.
Giữa thế giới nhiều định kiến với phụ nữ chậm có con, cảm ơn mẹ vì đã không chọn làm áp lực, mà chọn làm điểm tựa - Một cách thật thầm lặng và bao dung.