Có một thứ luôn được thần thánh hóa trong chốn thành nội, luôn được tôn vinh trong thơ ca, luôn được người ta nhắc đến như một biểu trưng của những điều lãng mạn hay những ngày xưa cũ... Đông. Gió bấc. Áp thấp. Lạnh về.

Những ngày thành phố quặn mình trong cơn gió lạnh. Ai cũng vội vã tìm cho mình một nơi ấm cúng. Ai cũng xuýt xoa trao nhau những cái ôm thật khẽ để hâm nóng tấm thân đang run lên bần bật. Ai cũng dành cho nhau những nụ cười cảm thông kiểu như “Ừ. Trời lạnh nhỉ?”.

Ấy vậy mà ở một góc nhỏ trong lòng thành nội, vẫn có những bước chân thong dòng đầy bình thản, lặng lẽ rảo quanh từng con phố với gió đông, chẳng vồn vã, chẳng xuýt xoa, chẳng kiếm tìm đặng những gì đồng điệu.

beautiful-girl-with-straw-hat-in-the-whe

Ảnh sưu tầm trên Internet.

Em nói “Cũng chỉ là một đợt gió bấc thôi mà. Sao mọi người phải cuống quít lên đến thế? Cũng chỉ là khoác thêm một tấm áo, quàng thêm một dải khăn. Thời tiết có đến nỗi bắt nạt nhau đâu mà phải xôn xao lên đến vậy?”

Em là thế, bước qua tuổi hai mươi cũng đã nhiều năm mà dường như vẫn mãi là một cô gái nhỏ nặng tình với thành nội. Dù nắng hay mưa, dù đông hay hạ, em vẫn giữ vẹn nguyên một tình yêu, vẫn luôn bênh vực phố mỗi lúc trở mùa, vẫn luôn tìm mọi góc nhìn xinh đẹp giữa những đông đúc, bon chen nơi thành đô rộn rã.

Bên em bấy lâu, nhìn em bước qua bao cuộc tình dang dở, nhưng để đếm được số lần em khóc hết nước mắt có lẽ cũng chỉ đặng trên vài đầu ngón tay. Tôi cũng không hiểu em lấy đâu ra nhiều lạc quan đến thế. Em vẫn bảo vì thành phố đẹp mà, nên em cũng chẳng buồn được bao nhiêu. Chỉ cần em còn được bên phố, được hòa mình vào lòng thành nội, chắc chắn, em sẽ chẳng thể buồn hay khóc được lâu cho bất kể một mối tình nào.

biet-lam-dep-46937.jpg

Ảnh sưu tầm trên Internet.

Người nói do em yêu chưa đủ. Người trách em thực quá vô tâm. Nhưng em cũng chẳng màng những suy nghĩ từ bao người dưng đó.

“Ai bảo cứ gió lạnh về là ta lại nhớ nhau? Ai bảo cứ đêm bấc về là lòng người lại tủi hờn hiu quạnh?” - Em vẫn khăng khăng với tôi như vậy, mặc cho gã lãng du tôi có tìm đủ mọi câu chuyện rót vào tai em thế nào. - “Gió về chơi với em thôi. Hờn ghét chi người bạn cả năm chỉ một lần gặp mặt.”

Qua biết bao mùa gió bấc kể từ ngày tôi quen em như thế. Mặc cho tôi kiếm cớ đến thế nào, em vẫn bình tâm kể tôi nghe những chuyện đời bên phố, bỏ ngoài tai mọi lời ngỏ nơi tôi chỉ đặng mong bước vào con tim em đôi lát.

Cuộc tình của em với phố có lẽ đã lớn hơn rất nhiều trái tim của gã trai tôi. Tôi cũng chỉ còn biết ở bên em, cùng em hòa vào lò ng phố, hòa vào lòng thành nội như một người bạn đồng hành.

Biết đâu đấy, một mùa gió về của năm nào đó, em sẽ chẳng còn thốt lên câu: “Cũng chỉ là một đợt gió bấc thôi. Em và phố thời...thôi... cũng đủ rồi.”

Nguoi-noi-tieng.com (r) © 2008 - 2022