Ngoảnh đi ngoảnh lại, thế mà tôi với chồng cũ ly hôn đã 7 năm rồi. Lúc chia tay nhau tôi mới 25 tuổi, ôm đứa con bé xíu rời khỏi nhà chồng. Giờ con tôi đã vào tiểu học, còn tôi và chồng cũ đều đã có tổ ấm mới.
Chồng cũ có thêm một đứa con trai với vợ thứ hai. Thằng bé năm nay 4 tuổi, hồi trước có học cùng trường mẫu giáo với con tôi. Thi thoảng tôi vẫn gặp mẹ của nó, chúng tôi chào nhau hơi gượng gạo nhưng cơ bản thì không có mâu thuẫn gì.
Thằng bé tên Bông, ngoan nhưng khá nhút nhát. Mọi người thường hay thắc mắc tại sao nó con trai mà lại đặt tên ở nhà là Bông, mẹ nó nói ngày xưa lúc mới đẻ nó thích ôm gấu bông nên gọi luôn như vậy cho dễ. Tôi từng góp ý với bố nó rằng đổi tên khác cho con, bởi cái tên lắm khi cũng ảnh hưởng đến tính cách con trẻ. Chồng cũ chê tôi mê tín dị đoan, kệ cho thằng bé đặt là Bông xong bây giờ càng lúc nó càng hướng nội.
Tôi thấy thương cho Bông nên hay bảo con gái mình rằng khi nào qua nhà bố chơi phải nhớ quan tâm em Bông nhiều vào nhé. Con tôi là một đứa rất ngoan và hiểu chuyện, nó được ông bà ngoại với mẹ dạy dỗ chu đáo nên sống rất tình cảm, biết chăm lo cho người khác dù còn ít tuổi. Nó kể với tôi rằng em Bông thích đọc truyện tranh, thích nghe kể chuyện trên YouTube, thích chơi xếp hình với chị, thích chơi trò đoán con vật bị giấu đi. Bông rất thông minh, chỉ là nó khép kín và ít nói chuyện hơn bạn bè đồng trang lứa.

Tôi bảo chồng cũ hay là cho Bông đi khám xem thế nào, sợ thằng bé mắc các bệnh tâm lý hoặc gì đó ảnh hưởng đến sự phát triển. Anh ta gạt đi luôn, bảo tôi cứ lo chuyện của mình chứ đừng xía vào việc người khác. Thực sự tôi chỉ muốn tốt cho Bông thôi chứ có ý gì đâu. Nhưng bố nó phản ứng gay gắt như vậy thì đành kệ.
Mẹ Bông biết chuyện tôi góp ý này kia thì cũng không vui. Lần cuối đụng mặt nhau ở trường mẫu giáo, cô ta nhắc nhở tôi rằng đừng lại gần con trai mình, vì tôi chẳng có tư cách gì để xen vào việc dạy dỗ thằng bé. Tôi ngạc nhiên với tư duy của cô ta, nhưng đúng là tôi chẳng liên quan gì đến Bông cả. Thôi thì đèn nhà ai nhà nấy rạng. Tôi không đụng chạm gì đến con riêng của chồng cũ nữa cho đỡ phiền.
Thế nhưng Bông lại là đứa trẻ luôn gây bất ngờ cho người khác. Những lần đầu khi tôi mới gặp Bông, nó hay bẽn lẽn núp sau chậu cây ở trường để nhìn tôi đón con gái. Thấy nó dễ thương nên tôi hay móc ra vài cây kẹo mút, kẹo ô mai, hoặc hình dán, đồ chơi nhỏ xinh mà con gái hay nhét trong túi để cho Bông. Thằng bé khoanh tay ạ rất ngoan, mắt to tròn đáng yêu khiến tôi không thể không thích nó.
Dần dà Bông hay lại gần tôi, rủ con gái tôi chơi cùng mỗi lúc tôi đến trường đón con sớm. Tôi cũng thoải mái chơi cùng thằng bé, đẩy xích đu cho lũ trẻ chơi. Chơi chán thì tôi mua thịt xiên, đồ ăn vặt cho 2 đứa nhỏ. Cô giáo của Bông còn tưởng nhầm tôi là mẹ nó, tại thằng bé quấn tôi và nô đùa với con gái tôi vui hơn hẳn khi ở lớp.
Chị dâu hờn dỗi bỏ ăn suốt cả tuần vì phát hiện ra mẹ tôi tặng chị số vàng ít hơn vợ cũ của anh trai ngày trước
Mỗi tháng con gái tôi sang nhà bố chơi vài lần. Chủ yếu là ông bà nội muốn gặp cháu, chứ mẹ thằng Bông không thích chạm mặt con gái tôi. Đúng là mẹ kế thì khó ưa con chồng, những lúc con gái tôi sang chơi thì mẹ Bông thường hay tránh mặt đi cho đỡ khó chịu cả đôi bên.
Riêng thằng Bông thì thích chơi với con gái tôi nên cứ thấy mẹ con tôi qua là nó cười vui sung sướng. Ông bà nội bảo Bông hay ngồi một góc xem tivi và không nói chuyện với ai. Chỉ hôm nào chị gái đến chơi thì nó mới hoạt bát.
Năm ngoái khi con gái tôi lên lớp 1 thì Bông buồn lắm. Nó biết tôi sẽ không đến trường đón chị nữa, những buổi chiều hạnh phúc chỉ còn trong kỉ niệm. Tôi an ủi Bông rằng ráng đợi 2 năm nữa thôi là 2 chị em lại được học chung một chỗ, tôi sẽ vẫn đưa con gái qua chơi với Bông dịp cuối tuần. Thằng bé cố nhịn khóc trông rất đáng thương. Nó vân vê tà áo đến quăn cả mép, mắt đỏ quạch, hỏi đi hỏi lại rằng tôi sẽ không bỏ đi chứ. Tự dưng bản năng làm mẹ trỗi dậy, tôi ôm nó nhẹ nhàng và hứa sẽ không bỏ rơi nó. Thế là Bông ngoắc tay với tôi, những ngón bé xíu của một thằng nhóc 4 tuổi sao mà yêu thế cơ chứ.
Mọi thứ vẫn trôi đi bình thường. Cho đến ngày hôm qua khi tôi đến nhà chồng cũ đón con gái, Bông chợt nhào ra vừa khóc vừa ôm chặt lấy tôi. Mẹ nó đuổi theo sau, xách theo cái cán chổi, mắng chửi nó thậm tệ vì tội xem tivi không chịu học bài. Tôi ngạc nhiên hỏi Bông mới 4 tuổi thì học cái gì, mẹ nó quát bảo tôi tránh ra một bên.
Thằng Bông gào thét ầm ĩ, níu chặt lấy áo tôi đầy sợ hãi. Tôi cũng giơ tay lên che chắn bảo vệ Bông, khuyên mẹ nó bình tĩnh lại vì thằng bé còn quá nhỏ, đánh mắng sẽ làm nó tổn thương. Chồng cũ của tôi ngồi ở phòng khách nói vọng ra, anh ta bảo cứ đánh mạnh vào cho nó nhớ, ai bênh thì đánh luôn cả đứa đấy (?!?)
Tôi bực quá nên bế Bông lên chạy ra vỉa hè cho an toàn. Con gái tôi cũng sợ hãi chạy theo, nó bảo mẹ ơi đưa con về luôn đi con không muốn ở đây nữa. Tôi đợi Bông nín khóc rồi đưa thằng bé vào nhà. Không ngờ nó chạy một mạch theo tôi, nói một câu khiến ai cũng sốc: "Mẹ cho con theo với, con muốn ở với mẹ cả chị cơ!".
Sau này tôi mới biết là thằng Bông hay bị bố mẹ đánh. Nó hướng nội nên hay làm mọi thứ trong im lặng, không thích giao tiếp nhiều, nhưng mẹ nó cứ muốn con trở thành thần đồng nên ép nó học sớm đủ thứ. Thậm chí cô ta còn bắt con trai nghe truyện cổ tích bằng tiếng Anh. Bông nghe không hiểu gì thì bị cô ta tát, chửi mắng là ngu dốt khiến thằng bé sang chấn tâm lý. Nó đã nhát lại càng nhát hơn. Thế nên tôi xuất hiện giống như vị cứu tinh của nó. Thấy nó quỳ sụp xuống khóc xin mà tôi đau xót vô cùng.
Phải sống trong môi trường độc hại như thế đúng là tội cho thằng Bông. Thế nhưng tôi không có cách nào để giúp nó, vì tôi không có lý do gì để đòi nuôi Bông. Từ hôm ấy đến giờ trong đầu tôi cứ ám ảnh lời thằng bé gọi tôi là mẹ, ánh mắt nó van xin tội nghiệp vô cùng. Con gái tôi cũng năn nỉ mẹ "cứu Bông", nhưng tôi biết làm thế nào bây giờ?...