
Mỗi sáng tỉnh giấc, tôi thường nằm im vài giây trước khi bật dậy, như để chuẩn bị tinh thần cho một ngày dài phía trước. Cái mệt mỏi đã ăn sâu vào từng khớp xương, nhưng tôi không được phép than thở, bởi nếu tôi ngã, cả nhà sẽ đổ theo.
Chồng tôi mất việc đã được ba tháng. Anh vốn là trụ cột, giờ đành ngồi nhà gửi hồ sơ đi khắp nơi, mặt mày u ám mỗi khi nhìn thấy tôi đi làm về muộn với đôi mắt thâm quầng. Tôi biết anh tủi thân, biết anh day dứt vì không thể giúp vợ, nhưng tôi chẳng dám động viên nhiều, sợ anh hiểu nhầm thành sự thương hại. Thế là tôi cắn răng, nhận thêm việc, làm ca đêm, bán thêm hàng online vào ngày nghỉ, tự mình đi giao để kiếm thêm mấy đồng tiền ship bất chấp cái nóng như đổ lửa hay những cơn mưa rào bất chợt.
Nhưng áp lực lớn nhất lại không đến từ công việc hay tiền bạc, thật ra khi rơi vào hoàn cảnh thì tôi mới thấy, phụ nữ không ngại khó ngại khổ về mặt thể xác đâu, họ chỉ không chịu nổi khi tinh thần kiệt quệ. Chồng tôi là người tốt, lúc anh chưa gặp biến cố thì chẳng bao giờ để tôi phải vất vả. Giờ anh vẫn hỗ trợ tôi rất nhiều nhưng tôi thì muốn anh tập trung vào việc tìm kiếm công việc mới hơn. Đàn ông mà, họ cần sự nghiệp trong tay.

Áp lực mà tôi đang phải chịu đựng lại là từ chính những lần điện thoại của mẹ chồng. Bà gọi đều đặn mỗi tuần, giọng bùi ngùi: "Hai đứa giờ ra sao rồi? Cố gắng dành dụm mua cái nhà đi con, thuê nhà mãi thế này không ổn đâu. Người ta bằng tuổi con còn sắm được nhà phố, xe hơi…"
Ban đầu tôi cũng nghĩ đơn giản là bà động viên, nhưng khi vấn đề này liên tục được nhắc đi nhắc lại nhiều lần thì tôi dần hiểu ra rằng cái gọi là động viên này thực chất chính là yêu cầu, mong muốn mà bà áp đặt lên vai vợ chồng tôi.
Tôi cười gượng, nói vài câu cho qua, nhưng trong lòng như có lửa đốt. Tôi muốn hét lên rằng: "Mẹ có biết tháng này tiền học của cháu không đủ không? Có biết vợ chồng con đang ăn cháo cầm hơi để dành tiền mua sữa cho cháu không?"...
Nhưng tôi im lặng, bởi tôi hiểu bà cũng chỉ lo lắng cho con trai, chỉ mong chúng tôi có chỗ ở ổn định. Nhưng giữa lúc này, những lời động viên kiểu ấy nghe như một lời trách móc ngầm – rằng chúng tôi không đủ năng lực, không biết lo xa.
Có đêm nằm nghe tiếng chồng thở dài, tôi lén lau nước mắt. Tôi mệt mỏi, nhưng không phải vì làm việc quần quật, mà vì áp lực từ những yêu cầu, những mong đợi vô lý. Thời đại này, mua được 1 căn nhà ở Hà Nội đâu có dễ thế?
Tôi ước gì có ai đó hiểu được rằng, đôi khi sự đồng cảm còn quan trọng hơn tiền bạc. Một câu hỏi thăm chân thành như "Hai đứa có cần mẹ giúp gì không?" hay "Con có mệt không?" còn ý nghĩa hơn gấp trăm lần những lời khuyên sáo rỗng về chuyện mua nhà cửa.
Nhưng rồi tôi lại tự trấn an mình rằng suy cho cùng cuộc sống này vốn không công bằng và mình chỉ có thể dựa vào chính mình. Tôi sẽ tiếp tục cố gắng, vì tôi biết khó khăn nào rồi cũng qua đi. Chỉ mong một ngày, khi nhìn lại quãng thời gian này, tôi có thể mỉm cười và tự hào vì mình đã không bỏ cuộc.
Chỉ là tôi thấy thương chồng mình, tôi là phụ nữ còn thấy áp lực trước những câu hỏi về nhà cửa thì 1 người đàn ông từng rất thành công như anh sẽ cảm thấy thế nào đây?