Tôi từng nghĩ hạnh phúc là thứ chỉ cần vun vén là sẽ bền.

Tôi từng tin, nếu mình đủ nhẫn nhịn, đủ lo toan, đủ hy sinh thì gia đình sẽ không thể vỡ.

Cho đến một đêm mưa, tôi đọc 7 chữ chồng nhắn, lòng tôi lặng như nước đá.

Chuyện bắt đầu khi mẹ tôi bị ngã, phải nằm một chỗ. Ở quê không có ai chăm, tôi xin nghỉ việc 3 tháng về bên bà. Tôi chuẩn bị chu toàn mọi thứ cho chồng: từ thuê người giúp theo giờ đến dặn dò từng bữa ăn, từng loại thuốc của con.

Anh nói "Cứ yên tâm lo cho mẹ", tôi nhẹ lòng, nghĩ mình đang làm đúng.

Nhưng ba tháng xa nhà, mọi thứ không như tôi nghĩ. Anh ít gọi, nhắn tin hờ hững. Có lần tôi gọi video hỏi thăm, anh bảo bận. Tôi gửi quà, gửi đồ ăn, anh chỉ nhắn "Ừ". Tôi tự nhủ, đàn ông mà, không giỏi thể hiện.

Cho đến tối hôm đó, mẹ tôi vừa ngủ, tôi gọi cho anh không được. Rồi một dòng tin nhắn hiện lên: "Ở lâu thế, định chuyển hẳn à".

vo-lang-le-len-ke-hoach-621711064556-1750778418110-1750778418701960168546-1750814909898-17508149100042012144499.jpg

Ảnh minh họa

Bảy chữ, không dấu hỏi, không biểu cảm, chỉ là một cú đánh lặng lẽ vào tim tôi.

Tôi ngồi im, không khóc, không giận. Hóa ra, bao năm tôi là người cố gắng duy trì hơi ấm cho một mối quan hệ mà người kia chỉ đứng nhìn từ xa. Chúng tôi ăn cơm chung nhưng không cùng khẩu vị, ngủ cùng giường nhưng mỗi người ôm một nỗi cô đơn.

Lúc tôi chọn về chăm mẹ là tôi chọn tình thân. Lúc anh nhắn 7 chữ đó là anh chọn sự phiền lòng.

Tôi bắt xe quay về trong đêm, không phải vì nhớ chồng mà vì muốn biết: Liệu mình còn nên ở lại ngôi nhà đó nữa không?

Tôi không mong một cái ôm, càng không cần lời xin lỗi.

Tôi chỉ muốn biết có khi nào, từng phút giây nào trong những năm qua, anh thật lòng cần mình?

Tôi vẫn chưa có câu trả lời.

Có những cuộc hôn nhân không tan vỡ chỉ là đã lạnh từ rất lâu.

Có những người vợ không rời đi chỉ là họ đã lặng lẽ bước ra khỏi trái tim chồng từ rất nhiều năm trước.

Và có những tin nhắn tưởng như vô tình… lại là giọt nước cuối cùng khiến người ta tỉnh mộng.

Tôi có đang làm quá mọi chuyện lên không?

Nguoi-noi-tieng.com (r) © 2008 - 2022