Tôi là Trần Hoa, 42 tuổi, sống cùng chồng là Lý Minh, một kỹ sư xây dựng bình thường ở một thành phố nhỏ tại Trung Quốc. Cuộc sống của chúng tôi cứ trôi qua đều đặn, chẳng có gì đặc biệt. Nhưng có một điều khiến gia đình tôi khác với những nhà khác: Bố chồng tôi, cụ Lý, đã sống cùng chúng tôi suốt 20 năm kể từ khi tôi về làm dâu. Năm nay cụ đã 80 tuổi.
Trước khi nghỉ hưu, bố chồng tôi là một công nhân nhà máy, sống một cuộc đời giản dị, ít nói. Sau khi mẹ chồng mất sớm, cụ không tái hôn mà chuyển đến ở cùng vợ chồng tôi vì Lý Minh là con trai duy nhất. Trong suốt 20 năm, cụ không bao giờ nhắc đến chuyện tiền bạc hay đóng góp gì cho gia đình. Có những lúc vợ chồng tôi xoay xở khó khăn, cũng từng lặng lẽ thở dài với nhau, nhưng chẳng ai dám mở lời với cụ. Chúng tôi luôn giữ sự tôn kính với bố, coi đó là trách nhiệm của con cái.
Cuộc sống của cụ hàng ngày đơn giản đến mức tẻ nhạt: sáng dậy sớm pha trà, ngồi đọc báo cũ, chiều đi dạo quanh công viên. Tôi và bố chồng không quá thân thiết, nhưng cũng chẳng có mâu thuẫn gì. Mọi thứ cứ êm đềm trôi qua như thế suốt hai thập kỷ.
Mùa đông năm ngoái, cụ tuổi cao sức yếu, cuối cùng ra đi trong giấc ngủ bình yên. Sau khi lo hậu sự xong, vợ chồng tôi bàn bạc sửa lại căn nhà đã cũ, nghĩ đến việc sống nhẹ nhàng hơn trong những năm sắp tới. Nhưng chẳng ai ngờ, một biến cố lớn đã xảy ra ngay sau đó.

Ảnh minh hoạ
Bí mật trong di chúc
Vài ngày sau tang lễ, một luật sư lạ mặt gõ cửa nhà tôi, mang theo một tập tài liệu dày và thông báo rằng ông đại diện cho di chúc của bố chồng. Chúng tôi ngỡ ngàng, vì chưa từng nghĩ cụ có gì để lại ngoài mấy bộ quần áo cũ và chiếc ghế gỗ cụ hay ngồi.
Luật sư chậm rãi mở hồ sơ, công bố một sự thật không thể tin nổi: bố chồng tôi sở hữu khối tài sản khổng lồ gồm tiền tiết kiệm, cổ phần trong một công ty cũ, và vài mảnh đất giá trị ở ngoại ô. Tổng cộng, tài sản trị giá khoảng 18 triệu nhân dân tệ (~56 tỷ đồng). Một con số hoàn toàn trái ngược với hình ảnh cụ già giản dị, sống tằn tiện suốt 20 năm bên chúng tôi.
Điều bất ngờ hơn cả là nội dung di chúc. Cụ để lại gần hết tài sản cho tôi – người con dâu – thay vì con trai hay các tổ chức khác. Trong di chúc, cụ viết: “Hoa đã chăm sóc ta 20 năm không một lời oán thán, đây là món quà ta dành cho con bé. Hãy sống tốt và hạnh phúc.” Đọc đến đây, tôi sững sờ, nước mắt cứ tự nhiên rơi.
Chồng tôi ban đầu ngạc nhiên, thậm chí hơi hụt hẫng, nhưng rồi anh cười bảo: “Bố đúng là biết chọn người. Em xứng đáng mà.” Chúng tôi ngồi lại với nhau, hồi tưởng về những năm tháng đã qua. Tôi nhớ những lần cụ lặng lẽ ngồi ăn cơm tôi nấu, những buổi chiều tôi dìu cụ đi dạo khi chân cụ yếu. Hóa ra, cụ đều ghi nhận hết trong lòng.

Ảnh minh hoạ
Món quà thay đổi cuộc đời
Sau khi luật sư rời đi, chúng tôi im lặng rất lâu. 18 triệu nhân dân tệ – số tiền lớn đến mức tôi chưa từng mơ tới. Chồng tôi bảo: “Coi như đây là lời cảm ơn của bố, mình phải dùng nó sao cho xứng đáng.” Chúng tôi quyết định dùng một phần để sửa sang lại căn nhà, mua một chiếc xe để tiện đi lại, và thực hiện ước mơ đi du lịch nước ngoài mà trước giờ chỉ dám nghĩ.
Khi lục lại đồ đạc của cụ, tôi tìm thấy một mẩu giấy nhỏ cụ viết tay: “Đừng để tiền làm mờ mắt, hãy sống tử tế như cách các con đã đối xử với ta.” Câu nói ấy khiến tôi giật mình. Chúng tôi quyết định trích một phần tài sản lập quỹ giúp đỡ trẻ em nghèo trong vùng, như một cách để tiếp nối lòng tốt mà cụ gửi gắm.
Dù bố chồng đã ra đi, tôi vẫn cảm nhận được sự hiện diện của cụ qua món quà bất ngờ này. 20 năm không một đồng đóng góp, nhưng cuối cùng, cụ để lại cho tôi không chỉ tiền bạc, mà còn bài học về sự thầm lặng và tình yêu thương. Tôi tự nhủ sẽ sống thật tốt, để không phụ lòng cụ.
Theo Toutiao