Vừa qua, tại chương trình Gõ cửa thăm nhà, nghệ sĩ Xuân Hương đã lần đầu hé lộ câu chuyện hôn nhân đầy đau thương của mình. Bà nói:

"Trong hơn 20 sống với tôi, ông ấy đã khiến tôi phải chịu những chuyện khủng khiếp. Càng ngày, địa ngục của tôi càng sâu.

Tôi nói ra những điều này có thể khiến ai đó buồn lòng, tôi cũng không đặt điều nói xấu người khác. Nhưng nó là câu chuyện đời của tôi.

photo-1-1697365251011805081722.jpg

Nghệ sĩ Xuân Hương tại chương trình

Khi còn sống với tôi, ông ấy không đối xử với tôi đàng hoàng, tôi ngậm đắng nuốt cay, không bao giờ nói với má. Đến khi li dị, tôi cũng không nói nên má không biết, nhưng biết rồi cũng tỉnh bơ, không hỏi thăm một câu, không cần biết tôi đau đến mức nào.

Khủng khiếp lắm, suốt hơn 20 năm sống chung với người đó, tôi đã bị bệnh thần kinh. Tôi không nhớ mình bị thần kinh từ lúc nào nhưng có lẽ là lâu lắm rồi. Nó nóng ran trong não tôi, khiến tâm tính tôi trở nên khó gần.

Đôi mắt tôi lúc nào cũng giống như đang căm thù ai đó vì trong người đang giận dữ mà không dám nói ra. Tôi uống thuốc ba năm không thuyên giảm, mới bảo ông ấy: "Anh ơi, bệnh của em như vậy, anh làm ơn bảo gia đình anh bớt ác với em để em còn sống và nuôi con em. Nếu một mai bệnh của em bộc phát, không kìm được, em thành điên loạn, ra đường nói nhảm thì lúc đó cả gia đình anh mang tiếng".

Ông ấy ngồi mặt lạnh như băng, tôi quyết định li dị. Nhờ li dị mà tôi mới từ từ hết bệnh, dù không uống thuốc nữa".

Tiếp đó, Xuân Hương xót xa tâm sự chuyện bị con bỏ đi không liên lạc: "Đứa con là báu vật của tôi. Bất cứ người phụ nữ nào cũng yêu quý con mình nhưng ngay khi sinh con ra, tôi đã nhìn con và khóc. Tôi không ngờ mình có thể sinh được một đứa con và nghĩ rằng cuộc đời đã thay đổi. Tôi yêu thương nó hết mình, dạy dỗ nó theo cách của tôi.

Hầu như tôi nuôi con một mình dù lúc đó vẫn sống chung với chồng. Con đau bệnh, đi học, mọi thứ tôi đều tự làm một mình. Nửa đêm con viêm màng não mủ, khóc la nhiều. Tôi bảo chồng dậy đưa con đi bệnh viện, ông ấy chửi tôi, bảo sao không để ông ấy ngủ mà lại gọi dậy. Riết rồi tôi tự làm một mình cho xong.

Từ năm con 7 - 8 tuổi, tôi đã ôm nó vào lòng để hỏi rằng, nếu một ngày nào đó ba má không ở với nhau nữa thì con theo ai. Nó bảo theo tôi, khiến tôi rớt nước mắt.

Đến khi li dị, tòa hỏi nó thương ai hơn thì nó bảo thương ba má như nhau, muốn ở với má vì má lo cho con nhiều hơn. Tôi nghe xong rơi nước mắt từ đó tới khi về nhà.

Tòa hỏi tôi có yêu cầu chồng chu cấp gì không, tôi bảo không, tùy ông ấy, dù lúc đó tôi không biết phải nuôi con bằng cái gì. Lúc đó là vào năm 2006, tôi phải sống một tháng trên dưới 2 triệu giữa đất Sài Gòn. Có bao nhiêu tôi dồn hết cho con.

Sau đó, ông ấy lo cho con đi học đại học rồi dụ nó về bên nội ở đến tận bây giờ. Bây giờ tôi cũng không ở với con. Trong 5 - 6 năm trời, con không liên lạc với tôi nữa.

Cuộc đời tôi như vậy đấy, nhưng tôi vẫn bình thường, sống bình thường".

Nguoi-noi-tieng.com (r) © 2008 - 2022