Câu chuyện của bà Hà, 68 tuổi đã gây chú ý trên mạng xã hội Trung Quốc. Tuổi già, bà quyết định bán căn nhà trị giá 4 tỷ đồng để vào viện dưỡng lão, dù vẫn có lương hưu ổn định và hai người con trai thành đạt.
Cuộc sống tưởng viên mãn nhưng nhiều trống vắng
Tôi từng nghĩ mình có đủ đầy: lương hưu đều đặn, nhà cửa khang trang, con trai giỏi giang. Ai cũng bảo tôi sẽ có tuổi già an nhàn, chẳng phải lo lắng điều gì.
Nhưng kể từ khi chồng mất cách đây 6 năm, tôi cảm thấy cuộc sống mất đi phương hướng.
Thời gian trôi qua chậm chạp, căn nhà trở nên quá rộng lớn và tĩnh lặng. Sự cô đơn dần gặm nhấm tâm hồn tôi.
"Trước đây tôi từng nghĩ, chỉ cần có con trai và nhà cửa, tuổi già sẽ không lo. Nhưng sau khi sống một mình, tôi mới nhận ra mình đã quá ngây thơ", bà chia sẻ.

Sau thời gian cân nhắc, tôi quyết định bán căn nhà ở thành phố với giá 4 tỷ đồng để chi trả cho chi phí sinh hoạt tại viện dưỡng lão. Ảnh minh họa
Ở nhà con tưởng ấm áp nhưng lại xa cách
Tôi từng nghĩ, tuổi già chỉ cần về ở cùng con cái thì sẽ ấm áp. Nhưng thực tế lại không như mong đợi.
Ở nhà con trai lớn, con dâu tỏ ra không thoải mái với sự hiện diện của tôi. Tôi bị tách riêng trong mọi sinh hoạt, bát đũa riêng, quần áo giặt riêng, thậm chí xem TV cũng phải ngồi trong phòng một mình.
Cùng chung mái nhà nhưng lòng tôi lạnh lẽo hơn bao giờ hết. Chỉ sau ba tuần, tôi chủ động rời đi.
Ở nhà con trai út, con dâu hiếu thảo, con trai chu đáo, dành cho tôi một căn phòng đầy đủ tiện nghi. Thế nhưng, vợ chồng chúng bận rộn, thường xuyên đi công tác, cháu nội lại ở ký túc xá.
Căn nhà rộng rãi nhưng tôi vẫn lẻ loi. Vật chất đủ đầy nhưng thiếu sự gắn kết, tôi thấy mình như người khách tạm trú.
Quyết định táo bạo tuổi già: Bán nhà, vào viện dưỡng lão
Sau những trải nghiệm đó, tôi trở về căn nhà của mình ở thành phố. Ban đầu tôi nghĩ, có nhà cửa tiện nghi, có thể sống một mình vẫn ổn. Nhưng càng ngày tôi càng nhận ra, sự cô đơn còn nặng nề hơn cả khó khăn vật chất.
Những bữa cơm chỉ có mì trứng, những buổi chiều dài không ai chuyện trò… khiến tôi dần suy nghĩ: “Hay là vào viện dưỡng lão?”.
Trước đây, tôi từng nghĩ viện dưỡng lão chỉ dành cho người già neo đơn, không có con cái. Nhưng khi tự mình trải qua những ngày tháng sống một mình, tôi hiểu rằng ở nhà cũng cô đơn, mà vào viện dưỡng lão ít ra còn có bạn bè, có người chăm sóc.
Nghĩ là làm, tôi đi xem vài viện dưỡng lão và tìm được nơi ưng ý. Chi phí mỗi tháng khoảng 19 triệu đồng, bao gồm phòng ở, ăn uống, chăm sóc y tế cơ bản.
Ở đây có nhiều người già khỏe mạnh, có người để trò chuyện, cùng nhau tập thể dục, ăn uống. Cuộc sống như vậy, với tôi, nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Với lương hưu 14 triệu đồng, chi phí có phần chênh lệch, nhưng tôi đã quyết định bán căn nhà ở thành phố, được hơn 4 tỷ đồng. Số tiền này đủ để trang trải cho tuổi già, thậm chí sau này vẫn có thể để lại chút ít cho con cháu.
Ban đầu, hai con trai phản đối dữ dội. Chúng lo sợ thiên hạ dị nghị, cho rằng chúng bất hiếu khi để mẹ vào viện dưỡng lão. Nhưng tôi khẳng định đây là quyết định của riêng mình, không liên quan đến con cái. Cuối cùng, các con cũng tôn trọng.
Sống cho chính mình: Bài học tuổi già
Giờ đây, chỉ còn ít ngày nữa là tôi sẽ rời khỏi căn nhà gắn bó bao năm. Khi dọn dẹp, nhìn lại từng bức ảnh, từng món đồ, tôi chợt hiểu ra tuổi già không phải để buồn bã, cô đơn.
Tuổi già là để sống cho chính mình, để an yên, để tìm niềm vui trong những ngày còn lại.
Tôi không muốn phụ thuộc vào con cái, cũng không muốn biến tuổi già thành gánh nặng. Vào viện dưỡng lão, tôi tin rằng mình sẽ có một cuộc sống nhẹ nhàng, bớt lo nghĩ, bớt cô đơn. Đó là món quà tôi tự dành tặng cho bản thân ở tuổi già.

GĐXH - Chỉ một câu nói vô tình của con dâu khiến tôi thay đổi cả quyết định lớn trong đời.

GĐXH - Anh trai mất, chị dâu bỏ đi, ông chọn nuôi 4 cháu và cái kết tuổi già viên mãn bất ngờ.
Theo Toutiao